hương thơm lạc lối

Chương 6: Vỏ Bọc Độc Nhất


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau bắt đầu bằng một tiếng gõ cửa dồn dập, sắc lạnh. An Hạ, dù đã thức dậy sớm để hoàn tất báo cáo và tìm kiếm thông tin về Tống Duy, vẫn giật mình. Cô biết đây không phải là nhân viên phục vụ phòng.

Cô bước ra khỏi phòng ngủ phụ, quần áo chỉnh tề. Trần Phong cũng đã ra khỏi phòng, mặc áo choàng tắm lụa đen, tóc còn hơi ẩm.

“Ra mở cửa đi, An Hạ,” hắn ra lệnh, giọng nói không hề có sự ngạc nhiên. Hắn dường như đã lường trước được điều này.

An Hạ mở cửa. Đứng trước mặt cô là một người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cao quý, nhưng đôi mắt lại sắc như dao cạo, chứa đầy sự ghen tỵ và tức giận. Đó chính là Mộc Lan. Cô ta đã tìm đến tận khu nghỉ dưỡng.

“Cô là ai?” Mộc Lan hỏi, giọng nói cao vút và đầy vẻ bề trên, ánh mắt quét từ đầu đến chân An Hạ.

“Tôi là Thư ký An Hạ, thư ký riêng của Tổng tài Trần Phong. Cô tìm ai?” An Hạ đáp lại bằng sự lạnh lùng và chuyên nghiệp hoàn hảo.

Mộc Lan phớt lờ An Hạ, sải bước vào phòng khách, nơi Trần Phong đang đứng dựa lưng vào tủ rượu.

“Phong! Anh giải thích đi! Anh nói có công việc khẩn cấp, nhưng lại ở đây với cô ta trong cùng một phòng Tổng thống? Thậm chí còn thuê căn phòng có hai phòng ngủ?” Mộc Lan hét lên, sự kiêu hãnh của cô ta bị tổn thương nặng nề. “Anh đang coi thường tôi, hay là đang chơi đùa với cô thư ký này?”

Trần Phong không hề bối rối. Hắn điềm tĩnh rót một ly nước lọc. “Mộc Lan, đây không phải là chỗ để cô làm loạn. Cô đã được thông báo là tôi có công việc. An Hạ là thư ký 24/7 của tôi. Cô ấy là đôi mắt của tôi. Cô ấy phải ở đây.”

“Đôi mắt?” Mộc Lan cười khẩy, giọng đầy mỉa mai. Cô ta tiến đến gần An Hạ, đưa tay lên định chạm vào mặt An Hạ. “Hay là cô ta đã dùng thủ đoạn gì để quyến rũ anh? Tôi biết rõ những trò chơi của phụ nữ trong Đế Thiên.”

Ngay khi ngón tay Mộc Lan sắp chạm vào má An Hạ, Trần Phong đã di chuyển. Nhanh như cắt, hắn túm lấy cổ tay Mộc Lan, siết nhẹ nhưng đủ mạnh để làm cô ta đau.

“Không được chạm vào cô ấy,” Trần Phong nói, giọng hắn không lạnh, mà mang theo một sự đe dọa thực sự. “Cô ấy là của tôi. Cô ấy là thứ duy nhất tôi có thể nhận ra rõ ràng. Cô ấy là vùng cấm của Đế Thiên. Cô không hiểu sao?”

Mộc Lan hất tay ra, đôi mắt cô ta ngập nước, vừa tức giận vừa sợ hãi trước sự bảo vệ thái quá của Trần Phong. “Anh nói cô ta là của anh? Phong, chúng ta đã có hôn ước! Tôi mới là người hợp pháp đứng bên cạnh anh!”

Trần Phong đưa tay lên, đặt nó vào eo An Hạ, kéo cô sát vào người mình, một cử chỉ mang tính chiếm hữu tuyệt đối. An Hạ cứng đờ, nhưng cô không phản đối. Mùi hương của cô ngay lập tức bao bọc lấy Trần Phong, giúp hắn lấy lại sự bình tĩnh.

“Hôn ước đó đã chấm dứt cách đây hai năm, Mộc Lan,” Trần Phong tuyên bố, giọng nói vang lên đầy quyền uy. “Và An Hạ, cô ấy không chỉ là thư ký. Từ hôm nay, cô ấy là… vỏ bọc của tôi. Là người đại diện cho khuôn mặt mà tôi không thể nhìn thấy, là người tôi sẽ tin tưởng tuyệt đối trên mọi thương trường.”

Mộc Lan không thể tin vào tai mình. Cô ta nhìn chằm chằm vào An Hạ, giờ đây sự ghen tỵ đã biến thành nỗi hận thù điên cuồng. Cô ta hiểu rằng, sự xuất hiện của An Hạ đã đe dọa đến vị trí của cô ta trong giới thượng lưu.

“Cô nghĩ mình là ai chứ? Cô sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo này, cô thư ký nhỏ bé!” Mộc Lan nghiến răng, rồi quay gót bỏ đi, cánh cửa đóng sầm lại.

Sự im lặng bao trùm căn phòng. An Hạ vẫn đứng sát bên Trần Phong, mùi hương của cô đã hoàn toàn hòa quyện vào cơ thể hắn. Khi Mộc Lan đi khuất, Trần Phong không lập tức buông cô ra.

“Cô ấy đi chưa? Tôi có thể nhận ra mùi hương của cô ấy đang phai dần,” Trần Phong hỏi, giọng hắn lại trở nên mệt mỏi và yếu ớt.

“Cô ấy đi rồi,” An Hạ trả lời, cảm thấy sức lực bị rút cạn. “Ngài vừa gọi tôi là… vỏ bọc?”

Trần Phong buông cô ra, lùi lại một bước, nhưng đôi mắt hắn vẫn hướng về cô. “Cô thông minh, An Hạ. Cô biết tôi không thể sống sót trong những cuộc họp xã giao và đàm phán mà không có một điểm neo. Cô là điểm neo đó. Cô là chiếc mặt nạ mà tôi dùng để đối diện với thế giới. Mộc Lan có thể là đối tác kinh doanh quan trọng của gia đình tôi, nhưng cô ấy không thể là vỏ bọc. Cô ấy không mang mùi hương này.”

An Hạ cảm thấy ghê tởm với sự lợi dụng này, nhưng cùng lúc lại cảm thấy một sự tò mò không thể cưỡng lại về thế giới cô độc của hắn.

“Việc ngài gọi tôi là vỏ bọc có ý nghĩa gì đối với hợp đồng của chúng ta?” An Hạ hỏi, cô cần sự rõ ràng về mặt lợi ích cá nhân.

“Nghĩa là cô sẽ nhận được thêm đặc quyền. Cô sẽ được đi cùng tôi đến mọi nơi, thậm chí là những nơi riêng tư nhất. Và, cô sẽ được sử dụng chiếc thẻ đen này.” Trần Phong lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ áo choàng, đặt nó vào tay An Hạ. “Không giới hạn. Chi phí cho một vỏ bọc phải tương xứng. Hãy sử dụng nó để mua bất cứ thứ gì cô cần cho công việc và cho cuộc sống của mình.”

An Hạ nhìn chiếc thẻ đen. Tiền bạc không phải là mục tiêu của cô, nhưng quyền lực và sự tiếp cận thì có. Với chiếc thẻ này, cô có thể dễ dàng tiếp cận những người và những thông tin mà trước đây cô không thể.

“Tôi có một yêu cầu,” An Hạ nói, giọng đầy quyết tâm. “Tôi muốn gặp gỡ Ban Cố vấn Cấp cao. Tôi cần gặp Tống Duy. Với tư cách là ‘vỏ bọc’ của ngài, tôi cần hiểu rõ hơn về những người đang làm việc từ xa.”

Trần Phong im lặng. Hắn đi đến cửa sổ, nhìn ra biển xanh tĩnh lặng. “Ban Cố vấn đó là một mạng lưới cũ. Tôi ít khi can thiệp. Nhưng nếu cô đã muốn…” Hắn quay lại, ánh mắt mang theo sự cảnh báo sâu sắc. “Nếu cô tìm thấy thứ gì đó đáng ngờ, cô phải báo cáo ngay cho tôi. Bất cứ điều gì liên quan đến Đế Thiên, cô phải báo cáo cho tôi.”

“Tôi cam kết. Ngài đã cho tôi toàn quyền.” An Hạ gật đầu. Đây chính là mục tiêu của cô. Tống Duy, kẻ đã ký vào bản án tử hình cho Xưởng Hương An Gia, chính là bước đột phá đầu tiên.

Trần Phong tiến đến gần cô. Hắn đưa tay lên, lần này không phải để nắm lấy cô, mà là để nhẹ nhàng gỡ một lọn tóc vương trên trán cô. Hành động này nhẹ nhàng đến mức An Hạ cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng.

“Hãy cẩn thận, An Hạ. Cô đang là mục tiêu của nhiều người. Cả Mộc Lan, và cả những người khác. Cô là duy nhất, và điều đó khiến cô trở nên dễ bị tổn thương nhất.”

An Hạ nhìn thẳng vào mắt hắn, cô đã không còn sợ hãi. “Sự tổn thương của tôi không quan trọng, Tổng tài. Điều quan trọng là tôi phải hoàn thành công việc của mình.” Cô biết hắn không thể nhìn rõ cảm xúc của cô, nhưng cô muốn hắn cảm nhận được sự quyết tâm của cô qua mùi hương. Mùi hương của hoa nhài vẫn còn đó, nhưng giờ đây nó đã pha lẫn mùi xạ hương kiên cường của một người phụ nữ không dễ bị khuất phục.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×