Sự kiện ở khu nghỉ dưỡng đã chính thức đưa An Hạ lên một vị trí mới: từ thư ký bí mật trở thành "vỏ bọc" công khai của Tổng tài Đế Thiên. Danh phận này mang lại cho cô đặc quyền chưa từng có, và cô biết mình phải tận dụng triệt để trước khi bị lật tẩy. Chiếc thẻ đen không giới hạn nằm trong ví cô không chỉ là tiền bạc, mà là chìa khóa mở ra cánh cửa thông tin.
Trở lại Đế Thiên, không khí đối với An Hạ đã khác. Sự dè chừng và ghen tị của nhân viên cũ nay được thay thế bằng sự kính trọng pha lẫn tò mò. An Hạ duy trì vẻ lạnh lùng, chuyên nghiệp, luôn giữ khoảng cách vừa đủ với Trần Phong, nhưng lại sẵn sàng xuất hiện bên cạnh hắn ngay lập tức khi cần thiết.
“Tôi đã gửi yêu cầu triệu tập cuộc họp khẩn của Ban Cố vấn Cấp cao. Cô sẽ tham gia cùng tôi,” Trần Phong nói khi cả hai đang dùng bữa trưa nhanh tại văn phòng.
“Tất cả thành viên đều phải tham gia, bao gồm Tống Duy?” An Hạ hỏi, ánh mắt lóe lên sự mong chờ.
Trần Phong nhấp một ngụm cà phê. “Đúng vậy. Tôi đã viện cớ về việc tái cơ cấu một số khoản đầu tư rủi ro. Họ sẽ không nghi ngờ. Nhưng nhớ lời tôi, An Hạ. Cô không được nói quá nhiều. Cô chỉ là người ghi chép, trừ khi tôi yêu cầu cô phát biểu.”
Cuộc họp diễn ra ba ngày sau đó. Phòng họp VIP của Đế Thiên rộng lớn và trang trọng. An Hạ ngồi ngay bên phải Trần Phong. Cô quét ánh mắt qua những gương mặt già dặn, đầy kinh nghiệm và toan tính. Những người này chính là bộ não bí mật của Đế Thiên.
Và rồi, cô nhìn thấy hắn. Tống Duy. Hắn không hề già như cô tưởng, mà chỉ khoảng hơn bốn mươi tuổi, vẻ ngoài điềm tĩnh, lịch lãm, nhưng đôi mắt lại sắc lạnh và khó dò. Hắn là người ngồi ở vị trí đối diện, ngay bên trái bàn.
Khi Tống Duy giới thiệu bản thân, An Hạ cảm nhận được một sự căng thẳng vô hình. Mùi hương của Tống Duy – một mùi hương gỗ trầm hương đắt tiền, mạnh mẽ nhưng lại có chút nhân tạo – dường như đối chọi hoàn toàn với mùi hương tự nhiên của cô.
Trong suốt buổi họp, An Hạ tỉ mỉ ghi chép, nhưng đồng thời cô theo dõi Tống Duy. Hắn liên tục đưa ra những ý kiến phản đối đầy ẩn ý đối với các kế hoạch mới của Trần Phong, nhưng lại luôn dùng lý do “bảo vệ lợi ích lâu dài của tập đoàn”.
Khi cuộc họp gần kết thúc, Trần Phong đột nhiên quay sang An Hạ.
“Thư ký An Hạ, cô đã ghi chép cẩn thận. Cô có phát hiện ra bất kỳ lỗ hổng nào trong các phân tích rủi ro của Ban Cố vấn không?”
Đây là cơ hội. An Hạ biết Trần Phong đang cố gắng thử cô, và cũng đang tạo cơ hội để cô chứng tỏ giá trị của mình trước Ban Cố vấn.
An Hạ đứng dậy. “Thưa Tổng tài, tôi xin phép có ý kiến về phân tích của Giám đốc Tống Duy về dự án đầu tư Mảng Lưới Điện. Giám đốc Duy đã dự báo lợi nhuận thấp và rủi ro cao. Tuy nhiên, tôi nhận thấy có một điểm bị bỏ qua trong phân tích này. Đó là sự thay đổi chính sách xuất nhập khẩu nguyên vật liệu vừa được ban hành. Nếu áp dụng thay đổi này vào mô hình, lợi nhuận sẽ tăng thêm 15%, chuyển rủi ro từ cao thành trung bình.”
Cả phòng họp chìm vào im lặng. Tống Duy nheo mắt, nhìn An Hạ với vẻ khó chịu rõ rệt.
“Thư ký An Hạ, cô có biết cô đang nói gì không? Phân tích của tôi dựa trên dữ liệu chính thức cũ. Cô lấy thông tin này từ đâu?” Tống Duy hỏi, giọng điệu có sự đe dọa.
“Tôi lấy từ thông cáo báo chí mới nhất của Bộ Kinh tế, Giám đốc Duy. Thông cáo này được công bố tối qua, sau khi Ban Cố vấn gửi báo cáo cuối cùng.” An Hạ đáp trả một cách bình tĩnh, không hề nao núng. “Là thư ký 24/7 của Tổng tài, tôi phải cập nhật thông tin theo từng phút.”
Trần Phong khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi và chỉ thoáng qua, nhưng nó là lời khẳng định cho sự đúng đắn của An Hạ.
“Tôi tin tưởng vào khả năng phân tích của An Hạ,” Trần Phong tuyên bố. “Giám đốc Tống Duy, hãy cập nhật lại báo cáo của anh theo thông tin mới nhất. Cuộc họp kết thúc.”
Khi mọi người rời đi, Tống Duy là người cuối cùng. Hắn dừng lại trước mặt An Hạ, ánh mắt dò xét.
“Cô thư ký, tôi hy vọng cô không chỉ giỏi đọc thông cáo báo chí, mà còn giỏi giữ bí mật,” Tống Duy thì thầm, nụ cười trên môi hắn chứa đầy sự đe dọa.
“Tôi chỉ làm những gì Tổng tài yêu cầu,” An Hạ đáp, kiên quyết không lùi bước.
Ngay sau khi Tống Duy đi khỏi, An Hạ và Trần Phong phải tham dự một buổi dạ tiệc từ thiện. Trần Phong cần cô hơn bao giờ hết. Hắn đã công khai phá vỡ rào cản với Tống Duy và cần sự bảo vệ của An Hạ.
Tại buổi tiệc, An Hạ một lần nữa phải đóng vai trò là "hôn thê giả" của Trần Phong. Cô mặc một chiếc váy dạ hội sang trọng, sải bước bên cạnh hắn. Hắn không thể nhìn rõ vẻ rực rỡ của cô, nhưng hắn có thể cảm nhận được mọi ánh mắt đang đổ dồn vào họ.
Trần Phong liên tục giữ tay cô, hành động này không phải vì tình cảm, mà là vì hắn cần cảm giác da thịt của cô, mùi hương của cô để xác định vị trí của mình trong đám đông.
“Người đang đứng trước mặt chúng ta là Chủ tịch tập đoàn Cát Tường. Anh ta đang tiến đến, cười rất lịch sự,” An Hạ thì thầm.
Trong một góc khuất của buổi tiệc, khi An Hạ đang hướng dẫn Trần Phong tránh khỏi một đám đông ồn ào, Trần Phong đột ngột dừng lại. Hắn kéo cô vào một ban công vắng vẻ, dưới ánh trăng mờ ảo.
“Mùi hương của cô… thay đổi rồi,” Trần Phong thì thầm. “Nó không còn mùi căng thẳng. Giờ đây, nó ấm áp và dễ chịu. Cô đang cảm thấy thoải mái sao, An Hạ?”
An Hạ cảm thấy mặt mình nóng bừng. “Tôi chỉ đang tập trung vào công việc, Tổng tài.”
Trần Phong đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má cô. Lần này, hành động của hắn không hề có vẻ ngây thơ hay vô tình. Hắn không thể nhìn rõ, nhưng hắn đang cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô.
“Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt cô, An Hạ. Nhưng tôi có thể cảm nhận cô. Cô là người phụ nữ duy nhất không phải là cái bóng trong thế giới của tôi,” hắn nói, giọng hắn trầm khàn, mang theo một sự khao khát sâu sắc. “Nói cho tôi biết, cô đang cảm thấy gì?”
An Hạ đấu tranh. Cô muốn đẩy hắn ra, nhắc nhở bản thân về Xưởng Hương An Gia. Nhưng sự yếu đuối bất ngờ của hắn, sự thừa nhận trần trụi về nhu cầu của hắn, khiến cô do dự.
“Tôi đang cảm thấy mâu thuẫn,” An Hạ thành thật. “Tôi không biết liệu tôi có đang làm đúng không.”
Trần Phong siết chặt bàn tay cô. “Hãy tin vào mùi hương của mình, An Hạ. Đừng tin vào những gì cô thấy. Cô là người duy nhất tôi chấp nhận. Hãy cứ là vỏ bọc, cho đến khi cô tìm thấy điều cô đang tìm kiếm.”
Khoảnh khắc đó, An Hạ biết rằng Trần Phong không phải là kẻ thù duy nhất. Tống Duy, và cả những bí mật trong quá khứ, mới là mối đe dọa thực sự. Và cô, với tư cách là "vỏ bọc" của hắn, giờ đây đã bị kéo vào trung tâm cơn bão.