Sau đêm dạ tiệc đầy những lời thừa nhận nửa vời và sự gần gũi ngoài ý muốn, mối quan hệ giữa An Hạ và Trần Phong đã thay đổi. Nó không còn là mối quan hệ giữa tổng tài và thư ký, mà là sự ràng buộc của hai linh hồn cô độc bị mắc kẹt trong một trò chơi định mệnh. An Hạ cố gắng phớt lờ cảm giác rung động, tập trung toàn bộ năng lượng vào Tống Duy. Cô biết, sau sự kiện ở phòng họp, Tống Duy sẽ không ngồi yên.
An Hạ đã thành công cài một phần mềm theo dõi nhỏ vào hệ thống máy tính của Tống Duy khi hắn vắng mặt sau cuộc họp. Cô dành cả đêm trong phòng làm việc cá nhân ở penthouse của Trần Phong, cẩn thận sàng lọc dữ liệu. Thông tin thu thập được rất ít ỏi, Tống Duy là một người cực kỳ cẩn trọng. Nhưng An Hạ tìm thấy một chuỗi email được mã hóa, gửi đến một địa chỉ không rõ ràng, nội dung chỉ là những con số và mã hiệu, nhưng tần suất gửi thư thì dày đặc. Một trong những mã hiệu đó – “Dự án Hồi Ức Đóng Băng” – khiến cô lạnh sống lưng.
Sáng hôm sau, An Hạ đến văn phòng sớm hơn thường lệ. Cô cần phải xóa dấu vết của mình trong hệ thống máy tính của Tống Duy trước khi hắn đến.
Khi An Hạ vừa hoàn tất việc xóa các tệp tin truy cập, chiếc điện thoại di động mà cô dùng để liên lạc với bên ngoài (không phải điện thoại công việc) rung lên. Đó là một tin nhắn không số.
Nội dung chỉ là một bức ảnh.
Bức ảnh chụp lại một văn bản in ấn rõ ràng: Thư tố cáo nặc danh gửi đến Ban Giám sát Kỷ luật của Đế Thiên.
Nội dung bức thư tố cáo Thư ký An Hạ đã sử dụng thông tin nội bộ của tập đoàn để thao túng thị trường chứng khoán, đặc biệt là các mã cổ phiếu liên quan đến dự án thâu tóm Xưởng Hương An Gia. Thư còn khẳng định An Hạ đang cố gắng tiếp cận các hồ sơ mật của Trần Phong với động cơ cá nhân. Phía dưới bức ảnh, có một dòng chữ kèm theo: “Bằng chứng sẽ được gửi trực tiếp đến hộp thư của Tổng tài Trần Phong trong 5 phút nữa. Cô có thể chạy, nhưng không thể trốn.”
Tim An Hạ như ngừng đập. Tống Duy đã ra tay. Hắn không những phản công, mà còn tấn công trực diện vào điểm yếu của cô: lòng tin của Trần Phong và hồ sơ thù hận của cô.
Cô lao ngay vào văn phòng Tổng tài. Trần Phong đang đứng bên cửa sổ, chiếc áo vest được cởi ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng tinh. Hắn nghe thấy tiếng cô thở dốc.
“An Hạ? Mùi hương của cô… là sự hoảng loạn. Chuyện gì vậy?” Trần Phong quay lại.
“Tổng tài,” An Hạ cố gắng ổn định lại hơi thở. Cô biết cô không thể nói dối về bức thư tố cáo. Cô phải thành thật một phần để giữ lại chút niềm tin cuối cùng. “Tôi vừa nhận được một bức ảnh. Có người đang cố gắng bôi nhọ tôi. Bức thư tố cáo nặc danh sẽ được gửi đến hộp thư của ngài ngay bây giờ. Họ cáo buộc tôi thao túng thị trường.”
Trần Phong không hề có vẻ ngạc nhiên. “Tôi đã nhận được nó rồi.”
Hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh đáng sợ. An Hạ cảm thấy tuyệt vọng.
“Tôi không làm những gì họ nói,” An Hạ nói dứt khoát. “Tôi không hề thao túng thị trường. Mục đích của tôi khi xin quyền truy cập hồ sơ là để tìm hiểu về quá trình thâu tóm Xưởng Hương An Gia. Đây là công ty của gia đình tôi, đã bị phá sản và thâu tóm một cách không minh bạch, thưa Tổng tài.”
An Hạ quyết định nói ra sự thật về thân phận, mặc dù cô biết điều đó có thể kết thúc mọi thứ.
Trần Phong lắng nghe trong im lặng. Hắn đi đến chiếc ghế xoay, ngồi xuống, đưa tay lên day thái dương.
“Tôi đã biết. Tôi đã biết cô đang nói dối, ngay từ những ngày đầu tiên. Cô có mùi hương của hận thù, An Hạ. Nó rất mạnh, và nó luôn bao trùm lấy mùi hương hoa nhài của cô.”
Lời thừa nhận của hắn khiến cô choáng váng. Hắn đã biết tất cả, nhưng vẫn giữ cô lại.
“Vậy tại sao ngài vẫn…?”
“Bởi vì tôi cần cô,” Trần Phong lạnh lùng cắt ngang. “Và tôi cần cô phải nói ra sự thật. Ai đã gửi bức thư này? Kẻ đã biết quá khứ của cô, kẻ đã biết cô đang điều tra An Gia, không thể là người ngoài Đế Thiên.”
“Tôi nghi ngờ là Giám đốc Tống Duy,” An Hạ đáp, không do dự. “Hắn là người đã ký duyệt cuối cùng vào hồ sơ thâu tóm An Gia, và hắn là người duy nhất tôi làm phật lòng trong Ban Cố vấn.”
Trần Phong đứng dậy. Anh ta đi đến bàn làm việc, lấy ra một tập tài liệu khác, ném về phía An Hạ.
“Đây là phản hồi của Ban Giám sát Kỷ luật. Họ đã tìm thấy bằng chứng sơ bộ. Một số giao dịch cổ phiếu mã AFA, mã liên quan trực tiếp đến các đối tác của An Gia, đã được thực hiện từ một tài khoản được đăng ký dưới tên An Hạ, chỉ ba tuần trước khi cô nộp đơn xin việc tại Đế Thiên. Cô giải thích thế nào?”
An Hạ cầm lấy tài liệu, cảm thấy máu trong người cô đông lại. Tài khoản đó không phải của cô. Giao dịch đó không phải của cô.
“Đây là dàn dựng,” An Hạ nói, giọng cô đầy sự run rẩy. “Tôi thề, tôi không làm điều này. Đây là cái bẫy của Tống Duy!”
Trần Phong đưa tay lên, áp vào khuôn mặt An Hạ, cố gắng "nhận diện" cô.
“Mùi hương của cô là sự sợ hãi. Nhưng không phải mùi của kẻ có tội. Nó là mùi của sự bất lực. Tuy nhiên, sự thật là…” Hắn rút tay lại, ánh mắt trở nên hoàn toàn xa cách. “Tài khoản đó tồn tại. Tống Duy có thể là kẻ chủ mưu, nhưng hắn đã nắm được điểm yếu của cô.”
“Ngài có tin tôi không?” An Hạ tuyệt vọng nhìn hắn.
Trần Phong im lặng. Sự im lặng đó là câu trả lời tàn nhẫn nhất. Hắn không tin cô hoàn toàn. Hắn chỉ tin vào bằng chứng và mùi hương. Mùi hương của cô nói cô đang sợ, nhưng bằng chứng lại nói cô đang nói dối.
“Hợp đồng của chúng ta đã thay đổi,” Trần Phong nói, giọng hắn lạnh lẽo như băng. “Cô đã che giấu thân phận và động cơ. Cô đã phá vỡ niềm tin của tôi. Tôi sẽ không sa thải cô, vì tôi vẫn cần chiếc mặt nạ của cô. Nhưng từ giờ, cô sẽ mất toàn bộ quyền truy cập dữ liệu cá nhân của tôi. Cô chỉ được làm việc dưới sự giám sát trực tiếp 24/7 của tôi. Ngay cả khi ngủ, tôi cũng cần cô ở ngay bên cạnh.”
“Ngài đang cố giam giữ tôi,” An Hạ nói, cảm thấy bị sỉ nhục.
“Tôi đang cố giữ cô lại, An Hạ. Và tôi đang cố gắng tìm ra Tống Duy là ai, và tại sao hắn lại biết về quá khứ của cô nhiều đến vậy. Kẻ thù của cô có thể là kẻ thù của tôi.”
Trần Phong tiến đến, cúi sát mặt xuống gần cô. Lần này, sự gần gũi không còn là lãng mạn, mà là sự thống trị và đe dọa.
“Tôi cho cô một tuần. Trong một tuần, cô phải tìm ra bằng chứng để chứng minh Tống Duy đã dàn dựng tất cả, hoặc tôi sẽ giao cô cho Ban Giám sát Kỷ luật. Và nếu cô dám bỏ trốn…” Hắn ngửi nhẹ mái tóc cô. “Tôi sẽ tìm thấy cô, bằng mùi hương. Cô là người duy nhất trong thế giới của tôi, nên cô sẽ không thể trốn khỏi tôi được.”
An Hạ biết cô đã bị dồn vào chân tường. Hắn đã tước đi công cụ mạnh nhất của cô: sự tin tưởng. Nhưng đổi lại, hắn đã cho cô một mục tiêu rõ ràng: Tống Duy.