hương trà năm ấy

Chương 2: Khách Qua Đường Năm Ấy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, mưa đã tạnh. Trời Giang Nam sau mưa phơi phới một làn sương mỏng, từng giọt nước còn đọng trên cành trúc trước hiên, long lanh như hạt ngọc. Hương trà trong quán “Vãn Trà Phường” lại lan tỏa, thanh nhẹ như một điệu khúc chậm.

Lâm Vãn Tình khẽ mở then cửa. Mùi gỗ ướt hòa cùng hương trà ấm khiến nàng bất giác hít sâu một hơi. Hôm nay là ngày đầu tháng hai, thời tiết se lạnh, khách khứa chắc cũng chẳng nhiều.

Nàng nhóm bếp, đặt ấm tử sa lên lò than. Nước sôi, bọt nhỏ tròn như mắt mèo. Từ ngày nhặt được chiếc khăn thêu chữ “Dịch Trần”, nàng vẫn cất trong hộp gỗ, chưa một lần giặt. Nhiều đêm, nàng đem ra ngắm, chạm tay lên từng nét thêu, lòng bỗng dâng nỗi mông lung khó tả.

Ai là Dịch Trần? Có phải người khách lạ năm ấy?

Nếu đúng, sao hắn lại để quên khăn? Nếu không, vì sao chiếc khăn lại nằm trước cửa quán nàng?

Suy nghĩ ấy theo nàng suốt cả buổi. Đến khi bình trà đầu tiên sôi, có tiếng gõ cửa nhẹ.

Nàng ngẩng lên.

Một bóng người đứng bên ngoài, áo choàng xanh lam, vai đeo kiếm, dáng cao mà tĩnh. Khuôn mặt hắn bị che nửa bởi nón lá, chỉ thấy cằm vuông và đường sống mũi thẳng. Ánh mắt dưới vành nón khẽ liếc vào, giọng nói trầm thấp:

— Cô chủ, có còn loại trà năm trước không?

Một câu hỏi đơn giản, nhưng tim nàng khẽ run.

“Trà năm trước”?

Năm trước… là khi hắn đến.

Nàng vội bước ra:

— Xin hỏi… khách quan đã từng đến đây ư?

Người kia chỉ khẽ “ừ”, tháo nón. Tóc hắn đen dài, có vài sợi bạc ẩn dưới ánh sáng ban trưa. Khi đôi mắt ấy ngẩng lên, Vãn Tình bỗng thấy tim mình trống rỗng.

Là hắn.

Người đàn ông của năm ấy — người nói trà thiếu “vị của chờ đợi”.

Thời gian dường như lùi lại, mùi mưa, tiếng gió, và hình ảnh chiếc áo tro ướt sũng năm nào ùa về trong một thoáng.

Nàng đứng im. Một lát sau, mới khẽ cúi đầu, giọng run nhẹ:

— Mời… mời ngồi.

Hắn ngồi xuống chỗ cũ — góc bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra hồ. Ánh sáng chiếu xiên qua, rọi lên gương mặt hắn: cương nghị, trầm tĩnh, có vết sẹo mảnh nơi cổ, như một vết dao cũ.

— Cô vẫn pha trà chỗ này? – hắn hỏi.

Nàng gật đầu.

— Quán này là của phụ thân ta. Người mất rồi, ta nối nghiệp.

Hắn im lặng. Một hồi lâu, khi nước sôi sủi bọt, nàng rót vào ấm. Hơi nước bốc lên, che mờ ánh mắt hắn. Trong làn hơi đó, nàng cảm thấy có gì đó nặng nề, một thứ u buồn khó tả.

— Trà năm nay… – nàng cất giọng khẽ – … có lẽ đậm hơn năm trước.

Hắn đáp:

— Người pha khác, trà cũng khác. Nhưng vẫn là vị khiến ta nhớ.

Nàng dừng tay, nhìn hắn. Ánh mắt ấy, năm xưa như hồ thu, nay lại như vực sâu, chứa cả quá khứ và điều chưa nói.

— Khách quan tên là Dịch Trần?

— Ừ.

Chỉ một chữ thôi, mà lòng nàng như dậy sóng. Nàng cầm tách trà, cố giữ giọng bình thản:

— Vậy ra chiếc khăn… là của ngài.

Hắn khẽ nhếch môi.

— Cô nhặt được à? Ta tưởng đã mất lâu rồi.

Nàng lấy chiếc khăn từ trong hộp gỗ, đặt lên bàn. Chiếc khăn đã khô, vải hơi sờn, đường thêu chữ “Dịch Trần” tuy mờ nhưng vẫn còn nét tinh xảo.

Hắn nhìn, ánh mắt thoáng dịu lại.

— Cảm ơn.

Hai chữ ấy, nhẹ như gió. Nhưng trong ánh nhìn đó, nàng thấy thứ gì đó phức tạp – biết ơn, tiếc nuối, và cả điều chưa dám nói.

Nàng hỏi khẽ:

— Năm ấy ngài đi đâu? Ta tưởng…

Hắn đáp trước khi nàng nói hết câu:

— Ta từng đi xa. Có việc phải làm.

“Đi xa”… hai chữ giản đơn, mà khiến ngực nàng nghẹn lại. Hắn không nói thêm, nàng cũng không hỏi nữa.

Cả hai chìm trong im lặng, chỉ có tiếng nước trà tí tách nhỏ xuống.

Hắn nâng chén, nhấp một ngụm, mắt khẽ nhắm. Một giọt nước rơi xuống bàn — không biết là trà hay là mưa.

— Trà năm nay… có thêm một vị.

Nàng ngẩng đầu.

— Là vị gì?

Hắn mỉm cười, lần này nụ cười thật sự:

— Vị của gặp lại.

Câu nói khiến không khí như ngưng lại. Nàng khẽ cụp mắt, ngón tay siết nhẹ vành chén. Hơi trà nóng thấm qua da, khiến lòng nàng run rẩy.

Một lát sau, nàng khẽ nói:

— Người… sẽ lại đi sao?

— Có lẽ. Nhưng lần này, sẽ không biến mất.

Ánh mắt hắn nhìn ra hồ, giọng khàn khàn:

— Ta từng nghĩ không còn trở lại được nữa. Thế nên, ta muốn uống thêm một chén — để nhớ lại Giang Nam.

Hắn dừng lại, rồi nói nhỏ:

— Và cô.

Hơi thở nàng khựng lại. Không hiểu sao, trong lòng dâng lên nỗi xót xa. Người này, rốt cuộc đã trải qua điều gì?

Lúc nàng còn chưa kịp hỏi, có tiếng gọi vọng từ ngoài cửa:

— Đại nhân!

Cánh cửa bật mở. Một người mặc áo đen vội bước vào, cúi đầu nói nhỏ với hắn. Hắn nghe xong, chỉ khẽ gật.

Trước khi đi, hắn đặt lên bàn một chiếc túi nhỏ.

— Đây là trà ta mang từ phía Bắc. Cô thử đi. Biết đâu… hợp với hương trà của cô.

Rồi hắn quay người, đi mất.

Vãn Tình đứng lặng. Tiếng mưa lại lác đác rơi xuống mái ngói, như giọt thời gian rơi chậm.

Nàng mở túi ra — bên trong là lá trà khô màu bạc, hương thanh nhưng lẫn vị khói. Không phải trà Giang Nam. Nàng ngửi, chợt thấy cổ họng cay xè.

Cũng trong đêm đó, người lái buôn trong trấn kể:

— Mấy hôm nay nghe nói có vị tướng quân cũ từ Bắc trở về, thương tích đầy mình, ở tạm trong phủ huyện. Hình như tên là… Tạ gì đó.

Tạ.

Chữ ấy vang lên trong đầu nàng như một tiếng chuông.

Dịch Trần… Tạ Dịch Trần.

Hóa ra, hắn không chỉ là khách qua đường. Hắn là người từng chinh chiến, mang trong mình khói lửa, nay ẩn mình giữa Giang Nam yên bình này.

Nàng pha lại chén trà bằng lá bạc hắn mang đến. Hương vị đậm, hơi khói, cay nhẹ đầu lưỡi. Nhưng khi nuốt xuống, vị ngọt thanh lại dâng lên sau cùng — giống hệt cảm giác về hắn: lạnh lẽo bên ngoài, ấm áp bên trong.

Đêm xuống, nàng thắp đèn, viết vài dòng trong sổ trà:

“Trà hôm nay, có vị của tro tàn, và của người từng đi qua bão tố.”

Bên ngoài, gió khẽ thổi qua hàng trúc, mang theo tiếng chuông gió ngân dài.

Vãn Tình ngồi dựa vào cửa sổ, chén trà trong tay, nhìn ra màn đêm. Hồ phản chiếu ánh trăng, mờ ảo như gương. Nàng thấy một bóng người đang đi bên bờ xa, áo choàng bay nhẹ — hình dáng ấy, quen thuộc đến nhói lòng.

Nàng khẽ gọi, không biết là trong mơ hay thật:

— Dịch Trần…

Tiếng gió đáp lại bằng một hồi chuông ngân.

Hắn quay đầu, dừng lại giây lát. Ánh trăng rọi xuống, phản chiếu vết sẹo nơi cổ. Rồi hắn bước đi, chậm rãi, khuất dần vào làn sương đêm.

Giọt trà cuối cùng trong chén rơi xuống nền, vỡ tan.

Người khách qua đường năm ấy, hóa ra chưa bao giờ rời khỏi Giang Nam. Chỉ là, giữa mưa và hương trà, họ vẫn cách nhau một quãng không tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×