Sáng Giang Nam hôm sau, trời trong vắt như rửa. Mưa đêm qua đã cuốn sạch hết bụi, để lại mặt đường ẩm ướt, phản chiếu ánh nắng nhạt nhòa như tơ.
Lâm Vãn Tình mở cửa quán, hơi sương còn bám trên mái ngói, từng giọt nước lăn xuống chậm rãi. Nàng xoay người nhìn vào trong — người kia vẫn đang ngủ, hơi thở đều nhưng yếu, sắc mặt còn nhợt nhạt.
Tạ Dịch Trần nằm trên giường trúc, vết thương ở vai được băng kỹ. Ánh sáng sớm lọt qua khe cửa, phủ lên gương mặt hắn — khuôn mặt mang vẻ yên tĩnh đến lạ, như chưa từng đi qua gươm đao, chỉ còn lại hơi thở của người trần.
Vãn Tình khẽ nhấc ấm nước, đun trà. Hương quế thoang thoảng lan khắp gian phòng, dịu dàng như bàn tay ai đó vỗ về.
Nàng ngồi xuống bên cạnh giường, đặt chén trà còn nóng lên bàn nhỏ, rồi nhìn hắn rất lâu.
Từng đêm qua nàng vẫn chưa dám tin — người mình tưởng đã mất thật sự đã quay về. Không là giấc mộng, không là ảo ảnh trong sương.
Hắn đang ở đây, bằng xương bằng thịt, hơi thở vẫn còn, giọng nói vẫn ấm.
Nhưng trong lòng nàng, xen lẫn niềm vui là nỗi sợ — sợ rằng một ngày nào đó, hắn lại rời đi, như lần trước, chẳng nói một lời.
Trưa hôm ấy, Tiểu Ngư hớt hải chạy vào.
“Cô Vãn Tình! Cô nghe gì chưa? Ngoài chợ đang đồn… về Tạ gia!”
Vãn Tình quay lại, giọng nhẹ:
“Đồn gì thế?”
Tiểu Ngư thở dốc, hạ giọng:
“Nói rằng… Tạ tướng quân năm xưa không chết, nhưng phản lại triều đình. Còn bị truy nã khắp nơi! Người ta bảo thấy có kẻ bị thương nặng trốn về phương Nam, nghi là hắn…”
Vãn Tình khựng lại. Nàng đặt chén trà xuống, bàn tay run khẽ.
“Ngươi… nghe từ đâu?”
“Từ quán rượu đầu chợ! Cả mấy lái buôn phương Bắc cũng kể vậy. Nói triều đình đã phát lệnh truy tìm khắp các trấn gần biên giới.”
Vãn Tình im lặng rất lâu.
Ánh nắng hắt qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt nàng, nửa sáng nửa tối.
Trong lòng nàng, từng nhịp đập lẫn lộn giữa tin và sợ.
Nàng không tin. Hắn không phải người như thế.
Người từng ngồi im nghe nàng kể chuyện mưa, từng giữ yên bình một góc Giang Nam, làm sao có thể là phản thần?
“Đừng nói chuyện này ra ngoài.” – Nàng khẽ dặn. – “Không ai được biết ngài ấy đang ở đây.”
Tiểu Ngư gật đầu, đôi mắt tròn xoe đầy lo lắng.
Buổi chiều, khi Tạ Dịch Trần tỉnh dậy, ánh nắng đã dịu.
Hắn khẽ chống tay ngồi dậy, nhìn quanh quán trà. Trên bàn có một chén trà đã nguội, hương quế phảng phất — hẳn nàng vừa mới pha.
Thấy hắn tỉnh, Vãn Tình bước vào.
“Ngài thấy sao rồi?”
“Vẫn còn sống.” – Hắn cười nhạt, giọng khàn. – “Xem ra ta vẫn chưa trả xong nợ.”
Nàng khẽ chau mày:
“Nợ gì?”
“Ân oán giang hồ, chiến sự, triều đình… tất cả chẳng qua là trò của người đời. Chỉ là ta không ngờ, một chén trà của nàng lại khiến ta còn muốn trở về.”
Nàng nhìn hắn rất lâu, rồi nhẹ giọng hỏi:
“Có phải… bên ngoài đang truy ngài?”
Tạ Dịch Trần khựng lại. Ánh mắt hắn, vốn điềm tĩnh, thoáng có gợn sóng.
“Nghe ai nói?”
“Tin đồn lan khắp Giang Nam rồi.” – Nàng nói, giọng khẽ mà run. – “Họ nói ngài phản triều, giết quan, đào tẩu… có đúng không?”
Hắn im lặng. Chỉ nghe tiếng gió thổi qua cửa, mang theo mùi đất ẩm.
Một lúc lâu sau, hắn khẽ thở ra, giọng trầm thấp:
“Đúng là ta giết người. Nhưng người ta giết… không phải vì phản nghịch.”
Vãn Tình nắm chặt vạt áo.
“Vậy vì sao?”
Hắn ngẩng lên, nhìn xa xăm ra ngoài khung cửa sổ, nơi ánh sáng chiều đang nhuộm vàng ngọn trúc.
“Năm đó, trong quân có phản tướng. Hắn muốn đốt làng, giết dân để lập công giả. Ta ngăn cản, nên bị hãm hại. Tội danh ‘phản triều’ là do hắn gán cho ta.”
Giọng hắn lạnh như gió mùa đông, nhưng trong mắt lại phảng phất nỗi mỏi mệt đã kéo dài nhiều năm.
“Ta vốn định tự mình chứng minh, nhưng không ngờ trận chiến cuối cùng, doanh trại bị đánh úp. Ta trọng thương, rơi xuống vực, ai cũng tưởng chết. Có lẽ đó là ân trời, cũng là hình phạt. Ta chọn không quay lại nữa.”
Hắn dừng lại, nhìn nàng, ánh mắt dịu xuống:
“Nhưng không ngờ, hương trà năm xưa lại kéo ta về.”
Vãn Tình cắn môi. Nàng tin — không cần lý do.
Người như hắn, dù trải qua máu lửa, vẫn giữ trong mắt nét bình yên như hồ thu.
“Ngài đừng lo,” nàng khẽ nói, “chỉ cần còn ở Giang Nam này, sẽ không ai hại được ngài.”
Hắn cười nhạt:
“Giang Nam yên thật, nhưng thế gian chẳng yên. Ta không muốn khiến nàng vướng vào rắc rối.”
“Ngài đã từng cứu người, ta không thể bỏ mặc ngài. Nếu người đời có hiểu lầm, thì ta sẽ dùng chính thời gian để chứng minh.”
Lời nói ấy, dịu mà vững.
Hắn nhìn nàng, trong ánh mắt có điều gì đó như lửa, lặng lẽ cháy.
Nhưng đời không dễ yên.
Ba ngày sau, tin đồn lan đến cả huyện thành. Có người nói thấy bóng áo đen khả nghi quanh quán Hương Quế.
Quan sai bắt đầu đi tuần.
Tiểu Ngư lo lắng, nói nhỏ:
“Cô Vãn Tình, nếu họ đến thật, chúng ta biết giấu Tạ công tử ở đâu?”
Nàng đáp, giọng bình tĩnh lạ thường:
“Sau nhà có lối trúc nhỏ, thông ra hồ cũ. Nếu cần, cứ theo đường ấy mà đi.”
“Còn cô thì sao?”
“Ta ở lại. Quán này là của ta. Ai hỏi, ta đều nói chỉ có một mình.”
Tiểu Ngư rưng rưng, nhưng nàng chỉ xua tay, cười nhẹ:
“Ta không sợ. Hắn từng che chở ta khỏi mưa gió, nay đến lượt ta trả.”
Đêm đó, trăng lạnh.
Vãn Tình không ngủ. Nàng ngồi bên bàn, nghe tiếng côn trùng ngoài sân, lòng nặng như đá.
Tạ Dịch Trần bước ra, khoác áo đen, nhìn nàng.
“Nghe nói, quan phủ đã bắt đầu dò xét vùng này.”
“Ta biết.”
“Vậy nàng định thế nào?”
“Ngài có thể đi, đừng bận lòng.”
Hắn cười khẽ:
“Đi ư? Ta từng đi rồi, nhưng chẳng tìm thấy nơi nào bình yên hơn chén trà của nàng. Nếu lần này còn trốn, ta sẽ mang theo cả nỗi hổ thẹn suốt đời.”
Hắn tiến lại gần, cúi đầu, nói khẽ:
“Ta không muốn lẩn trốn nữa.”
Nàng nhìn vào mắt hắn, thấy rõ trong đó không có sợ hãi, chỉ có sự bình thản đến đáng sợ.
“Ngài định làm gì?”
“Ta muốn tự mình trả lại sự thật.”
“Nhưng nếu họ không tin—”
“Thì ta sẽ để họ thấy.” – Hắn ngắt lời, giọng dứt khoát. – “Ta không còn là tướng quân, nhưng danh dự, ta vẫn giữ được.”
Nói rồi, hắn nhìn nàng thật lâu, giọng khẽ:
“Nếu ta đi, nàng có chờ không?”
Vãn Tình im lặng.
Bên ngoài, gió nổi lên, làm lay ánh đèn.
Một lúc sau, nàng đáp:
“Giang Nam vẫn có quán trà này, hương quế vẫn nở. Chỉ cần ngài còn sống, ta vẫn sẽ đun trà mỗi sớm.”
Hắn khẽ mỉm cười, cúi người chạm nhẹ lên trán nàng — không phải nụ hôn nồng cháy, chỉ là chạm thật khẽ, như sợ làm tan đi điều gì mong manh.
“Vậy ta yên lòng rồi.”
Rạng sáng.
Sương mù phủ khắp Giang Nam, trắng như tấm lụa mỏng.
Trên đường ra khỏi trấn, Tạ Dịch Trần khoác áo dài, một mình đi dưới tán cây, bước chân trầm tĩnh.
Phía sau, Vãn Tình đứng trước cửa quán, nhìn bóng hắn dần khuất trong màn sương.
Nàng không khóc, chỉ nắm chặt chuỗi trâm bạc trong tay.
“Ngài đi đi… ta sẽ đợi.”
Hương trà buổi sáng lan khắp hiên, ấm đến tận cùng.
Tin đồn vẫn bay như gió, người đời vẫn nói những điều họ chưa hiểu.
Nhưng nơi Giang Nam ấy, giữa quán trà nhỏ, một ngọn đèn vẫn sáng mỗi đêm.
Dưới ánh đèn, có người con gái ngồi pha trà, chờ một kẻ xa xứ quay về.
Hương trà quế thoảng qua, bay xa mãi về phương Bắc — nơi hắn đang đi, nơi gió mang theo lời hứa chưa dứt.