Tiếng nổ cuối cùng vang lên, trời đất rung chuyển. Cả đỉnh Hoa Sơn vỡ nát như bị xé đôi. Gió thét gào, tuyết cuộn thành lốc, cuốn cả xác người, đá vụn, máu và cờ xé rách bay loạn trong không trung.
Linh Sương ôm chặt lấy Tịch Vân, chân trượt khỏi mép đá, rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm. Mọi thứ biến mất trong tiếng gió rít kinh hoàng. Nàng chỉ kịp thấy ánh mắt hắn—đen, sâu, nhưng ánh lên một tia sáng yếu ớt như than hồng sắp tàn.
“Đừng buông tay…” hắn khẽ nói, giọng yếu ớt.
“Ta sẽ không.”
Nàng đáp trong tiếng gió, rồi cả hai cùng rơi vào màn đêm vô tận.
Một cơn va mạnh. Linh Sương mở mắt, toàn thân đau buốt như gãy vụn. Tuyết rơi dày đặc, hơi lạnh thấm vào da thịt. Nàng chật vật bò dậy, phát hiện mình đang nằm giữa một hồ nước cạn, quanh đó là vách đá cao dựng đứng, mây mù che phủ.
“Vân…” nàng gọi khẽ.
Không có tiếng đáp.
Trái tim thắt lại. Nàng hoảng hốt nhìn quanh, rồi thấy hắn nằm không xa, nửa thân chìm trong nước, máu từ ngực chảy hòa vào tuyết.
“Không…” nàng lảo đảo lao đến, ôm lấy hắn. “Tịch Vân! Dậy đi, ta xin ngươi…”
Hắn thở yếu, môi tái nhợt. Khi nàng chạm vào, cơ thể hắn lạnh như băng. Nàng vận nội lực truyền sang, nhưng linh lực trong người rối loạn, mỗi lần vận công đều đau nhói khắp ngực.
“Đừng phí sức.” Giọng hắn khàn khàn, yếu ớt như gió thoảng. “Nếu ngươi còn muốn sống… hãy tìm nơi trú trước.”
“Không!” nàng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã. “Ta không bỏ ngươi.”
Hắn khẽ nhắm mắt, hàng mi đen phủ xuống làn da trắng nhợt. “Cứng đầu… như lần đầu ta gặp.”
Nói xong, hắn ngất lịm.
Sau bao nỗ lực, Linh Sương kéo hắn đến một hang đá nhỏ ven sườn núi. Trong cốc chỉ có băng tuyết và vài thân cây khô cong, nhưng ít ra gió không thổi vào được.
Nàng nhóm một đống lửa nhỏ, hong khô y phục hắn, cẩn thận băng vết thương trên ngực bằng tấm áo của chính mình. Máu đen chảy ra không ngừng – dấu hiệu của khí tà lan khắp cơ thể.
Nàng nắm tay hắn, khẽ truyền một luồng linh lực nhỏ, vừa để giữ hơi thở, vừa để giữ liên kết. Hơi ấm trong người nàng dần tan ra, hòa vào khí lạnh của hắn.
Cứ thế, đêm trôi qua trong im lặng.
Khi bình minh đến, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe đá, chiếu lên khuôn mặt hắn. Dù sắc mặt nhợt nhạt, nhưng hơi thở đã đều hơn. Linh Sương thở phào, rồi ngã vật ra, kiệt sức.
Nhiều ngày sau, nàng dần nhận ra nơi họ rơi xuống không phải vực chết, mà là một vùng đất bị tách biệt – U Cốc. Nơi này quanh năm sương mù, mặt trời hiếm khi xuất hiện, cây cỏ kỳ lạ, suối chảy ra khí lam nhạt có linh tính.
Một buổi sáng, nàng nghe tiếng động. Tịch Vân tỉnh dậy, dù sắc mặt vẫn yếu.
“Ngươi cứu ta?” hắn khẽ hỏi.
Nàng cười, giọng khản: “Nếu không cứu, ngươi chết thật rồi.”
Hắn nhìn nàng rất lâu, rồi cười nhẹ. “Ngươi không sợ ta?”
“Ta từng sợ. Nhưng giờ… chỉ sợ mất ngươi.”
Câu nói đơn giản ấy khiến hắn lặng đi. Trong đôi mắt lạnh của Tịch Vân thoáng qua một tia sáng lạ – không phải tà khí, không phải giễu cợt, mà là thứ cảm xúc hiếm hoi: ấm áp.
Hắn im lặng, ngẩng đầu nhìn trần đá, khẽ thở dài. “U Cốc này… ta từng nghe. Nơi đây là rìa giới linh – linh khí dày đặc, nhưng cũng ẩn nhiều yêu vật. Chúng ta có thể dưỡng thương, nhưng phải cẩn thận.”
“Ngươi nghỉ đi,” nàng nói, “ta sẽ lo mọi thứ.”
“Ngươi?” Hắn nhướng mày. “Một kẻ nội lực chưa hồi phục, tự lo cho bản thân còn khó.”
Nàng mím môi, không đáp.
Chiều hôm đó, nàng một mình ra ngoài tìm nước và thức ăn. Mỗi bước đi giữa tuyết đều nặng nề, nhưng trong lòng lại sáng lên một niềm tin kỳ lạ.
Nàng không còn là nữ đệ tử yếu đuối của Thiên Kiếm Sơn, cũng không còn là người bị gọi là phản đồ. Lần đầu tiên, nàng có mục tiêu – bảo vệ người từng bảo vệ mình.
Nửa tháng trôi qua.
Vết thương của Tịch Vân dần lành, nhưng khí tà trong người vẫn chưa được khống chế hoàn toàn. Mỗi khi đêm xuống, hắn phải vận công để ép nó vào huyệt đan điền. Linh Sương ngồi cạnh, trợ lực bằng tâm pháp Âm Dương Tụ Khí.
Hai luồng khí trắng – đen giao hòa trong bóng tối, ánh sáng nhu hòa phản chiếu lên vách đá.
Một lần, khi hắn đang tĩnh tọa, nàng bất chợt mở mắt nhìn. Ánh sáng lửa hắt lên gương mặt hắn, khiến đường nét lạnh lùng ấy trở nên dịu dàng lạ lùng.
“Ngươi nhìn gì?” hắn hỏi, mắt vẫn nhắm.
“Nhìn ngươi.”
“Không chán sao?”
“Không.” Nàng cười khẽ. “Vì ta thấy yên tâm.”
Hắn mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như vực. “Ngươi đúng là… không giống bất cứ ai.”
“Vì ta mất trí mà.”
“Không. Vì ngươi vẫn tin vào điều thiện, dù chính đạo phản bội ngươi.”
Lời hắn khiến nàng khựng lại. Một thoáng im lặng kéo dài, chỉ còn tiếng gió hú ngoài hang.
Nàng khẽ hỏi: “Vì sao ngươi lại ở ma đạo?”
Hắn nhìn vào lửa, giọng thấp. “Vì ta từng là người của chính đạo.”
Nàng sững sờ.
“Tên thật của ta là Tô Tịch Vân, đệ tử đời trước của Tụ Linh Các. Năm mười tám tuổi, ta phát hiện các trưởng lão cấu kết với ngoại bang, dùng dân thường luyện đan để cầu trường sinh. Ta phản đối, bị kết tội phản nghịch. Họ giết sư phụ ta, còn ta bị đánh rơi xuống vực này.”
Nàng lặng người, môi run run: “Ngươi… cũng từng bị phản bội.”
Hắn cười khẽ, nụ cười như gió lạnh quét qua tàn tro. “Nên ta hiểu cảm giác của ngươi.”
Nàng cúi đầu, bàn tay vô thức siết lại. “Chúng ta giống nhau…”
“Không.” Hắn khẽ lắc đầu, “Ngươi vẫn còn có thể quay lại ánh sáng. Ta thì không.”
“Ánh sáng là gì?” Nàng ngẩng lên, nhìn thẳng vào hắn. “Là danh tiếng, hay là thứ khiến người khác thấy ấm lòng? Nếu là thứ sau, ngươi chính là ánh sáng của ta.”
Tịch Vân khẽ sững người. Một lúc sau, hắn cười rất khẽ, nụ cười thật hiếm hoi, nhẹ như hơi thở. “Ngươi càng ngày càng biết nói lời khiến người khác phiền lòng.”
“Vì ngươi đáng để ta phiền lòng.”
Đêm ấy, bầu trời U Cốc sáng lạ thường. Giữa không trung, từng mảnh linh quang bay lượn – ánh sáng của hàng vạn hạt năng lượng tự nhiên. Chúng rơi xuống mặt hồ, lấp lánh như sao.
Linh Sương cùng Tịch Vân đứng bên hồ. Nàng hỏi: “Ngươi có nghĩ… đây là một khởi đầu mới?”
Hắn trầm ngâm: “Có lẽ. Nhưng thế gian đâu dễ bỏ qua. Một ngày nào đó, chính đạo sẽ biết ta còn sống.”
“Thì sao? Ta sẽ đi cùng ngươi.”
“Ngươi biết nói câu đó là gì không?”
“Là lời thề.”
Hắn nhìn nàng. Gió thổi qua, tóc nàng bay, ánh linh quang phản chiếu trong mắt nàng như những vì sao.
Lần đầu tiên trong nhiều năm, Tịch Vân cảm thấy trong lòng mình, lớp băng dày vạn trượng đã tan đi một khe nhỏ.
Vài hôm sau, khi cả hai đang tìm đường thoát khỏi cốc, họ gặp một điều lạ. Trong rừng sâu, giữa mây mù, xuất hiện một tòa tháp đổ nửa chìm trong đá – quanh đó khắc đầy ký hiệu cổ xưa.
Linh Sương chạm tay lên một vách đá, lập tức cảm nhận linh khí cổ trào lên. Một ký ức thoáng vụt qua: nàng từng thấy những ký hiệu này ở Thiên Kiếm Sơn, trong một thư tịch cấm.
“Đây… là phong ấn.” nàng thì thào. “Có thứ gì đó bị giam ở đây.”
Tịch Vân cau mày: “Có thể là lý do U Cốc tồn tại. Chúng ta cần cẩn thận.”
“Nhưng nếu bên trong có dược vật hoặc cổ pháp, có thể giúp ngươi trị thương.”
Hắn nhìn nàng, mắt ánh lên vẻ suy tư, rồi khẽ gật đầu. “Được. Chúng ta thử xem.”
Từ đó, hành trình trong U Cốc bắt đầu – một hành trình vừa là để sống sót, vừa là để khám phá bí mật ẩn sâu của chính vận mệnh họ.
Bởi giữa bóng tối của vực sâu, dường như… có ánh sáng đang chờ.