huyết nguyệt hoa đào

Chương 9: Máu Nhuộm Hoa Sơn


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuyết tan trong máu. Gió gào rít trên đỉnh Hoa Sơn, từng cánh hoa đào bị cuốn theo gió, rơi xuống đất loang lổ đỏ tươi. Giữa cơn bão tuyết ấy, Tịch Vân đứng lặng, áo đen phất trong gió, máu chảy dọc vai, ánh mắt lạnh như đêm đông sâu thẳm.

Linh Sương tựa vào một tảng đá phía sau, hơi thở gấp gáp. Tay nàng run rẩy, cố nén khí trong ngực. Mấy ngày qua, chính đạo đã không dừng truy kích. Cả hai bị ép đến Hoa Sơn – nơi rìa của Tuyết vực, cũng là nơi từng diễn ra đại chiến chính – tà hơn mười năm trước.

Máu và tuyết hòa làm một, tạo nên một cảnh tượng tang thương đến rợn người.

“Đừng cố nữa.” Linh Sương khẽ nói, giọng khàn đặc. “Chúng đông quá… ngươi bị thương rồi.”

Tịch Vân quay đầu, khóe môi nhếch nhẹ, nụ cười nhạt như sương. “Ta đã quen bị thương rồi.”

“Nhưng lần này không giống!” Nàng hét khẽ, nước mắt trào ra. “Ngươi trúng kiếm của Trì Phong, nội lực hắn… là tâm pháp Thiên Linh, tương khắc với tà khí trong người ngươi. Nếu không trị sớm…”

“Thì sao?” Hắn ngắt lời, ánh mắt vẫn bình thản. “Ngươi sẽ khóc à?”

Linh Sương cứng người. Gió thổi qua, mang theo mùi máu tanh nồng nặc. Nàng không nói được gì, chỉ thấy tim mình co lại từng nhịp.

Trên sườn núi, tiếng bước chân dồn dập vang lên. Đoàn người chính đạo đang bao vây lại. Dẫn đầu là Thái Hư Chân Nhân, áo trắng tung bay giữa trời tuyết.

“Ma Tôn Tịch Vân!” giọng ông vang như sấm, “Ngươi vẫn còn chưa chịu khuất phục sao? Hôm nay, chính đạo sẽ quét sạch tà mị, trừ họa cho thiên hạ!”

Tịch Vân nhếch môi, cười nhạt: “Thiên hạ mà các ngươi nói, có bao giờ chứa được kẻ khác biệt?”

“Im miệng!” Trì Phong hét lên, linh lực dâng tràn. “Ngươi giết bao nhiêu người rồi mà còn dám ngụy biện!”

Kiếm hắn lóe sáng, khí thế cuồn cuộn như sóng trào, chém thẳng về phía Tịch Vân.

Tịch Vân không tránh, chỉ giơ tay nghênh đón. Hắc khí từ lòng bàn tay bùng lên, giao thoa với kiếm quang, phát nổ trong chớp mắt. Cả không gian rung chuyển.

Một luồng khí mạnh thổi bay cả tuyết, đất đá văng tung tóe. Linh Sương bị hất ngã, máu ứa ra từ môi.

“Dừng lại!” nàng hét lên.

Nhưng chẳng ai nghe. Tiếng kiếm, tiếng hét, tiếng sấm sét vang rền như xé toạc trời đất. Chính đạo hợp lực bao vây, hòng kết liễu Ma Tôn ngay tại Hoa Sơn.

Tịch Vân vận nội công, dù bị thương, vẫn tung chiêu liên tiếp. Hắc khí cuộn trào như biển. Mỗi cú đánh của hắn đều khiến không gian rung động, tuyết tan thành hơi nước.

Nhưng máu trong miệng hắn ngày càng nhiều. Sắc mặt tái nhợt, hơi thở hỗn loạn.

“Đủ rồi!” Linh Sương lao đến, chắn trước mặt hắn. “Muốn giết hắn, phải bước qua xác ta!”

Chính đạo khựng lại. Thái Hư Chân Nhân nhìn nàng, ánh mắt trĩu nặng. “Linh Sương, con thật khiến người thất vọng. Sư phụ từng dạy con đạo nghĩa là gì? Sao lại sa vào lưới tình của ma đạo?”

Nàng run rẩy. “Người các ngươi gọi là ma, có khi lại là người duy nhất còn biết bảo vệ mạng người khác!”

“Câm miệng!” Trì Phong quát. “Hắn giết bao nhiêu đồng môn, ngươi quên sao?”

“Ta không nhớ!” Linh Sương hét lên, nước mắt trào ra. “Nhưng ta biết hắn đã cứu ta, cứu nhiều người của Vô Ngân Cung! Ta thấy hắn dạy họ luyện y thuật, cấm họ giết người vô tội! Các ngươi đã bao giờ tận mắt chứng kiến chưa?”

Đám người chính đạo im lặng trong thoáng chốc. Nhưng ngay sau đó, một trưởng lão lạnh giọng: “Ngươi bị tà thuật mê hoặc rồi, Linh Sương. Không cứu được nữa!”

Hắn phất tay. “Giết cả hai!”

Trận chiến bùng lên lần nữa. Kiếm khí cùng ma khí hòa lẫn, đất trời rúng động.

Linh Sương cắn răng, rút kiếm ra, đứng kề vai Tịch Vân. Họ không cần nói gì, chỉ nhìn nhau trong thoáng chốc. Cái nhìn ấy – vừa đau đớn vừa kiên định – đủ để hiểu rằng, nếu có chết, cũng sẽ chết cùng nhau.

Hắn khẽ nói: “Ngươi thật ngu ngốc.”

“Ngươi cũng vậy.”

Hai luồng khí trắng và đen cuộn lấy nhau. Linh lực của nàng hòa vào tà khí của hắn, tạo thành một vòng xoáy mờ ảo bao quanh cả hai. Họ vận Âm Dương Tụ Khí Tâm Pháp, sức mạnh cộng hưởng bùng nổ.

Ánh sáng rực lên giữa trời tuyết, xé tan cả màn sương mù.

Một chưởng cuối cùng của Tịch Vân đánh ra, hắc bạch giao thoa, cuốn phăng hàng chục người chính đạo. Tiếng hét, tiếng kiếm gãy, tiếng đất nổ vang vọng.

Nhưng rồi… hắn khụy xuống.

Máu trào ra như suối, nhuộm đỏ áo đen.

“Không!” Linh Sương ôm lấy hắn, linh lực trong người rối loạn, khí tức loạng choạng. “Tịch Vân, ngươi không được chết! Ngươi đã hứa…”

Hắn cười khẽ, bàn tay dính máu nâng nhẹ gương mặt nàng. “Ta chưa từng hứa gì cả…”

“Ngươi đã nói, ta chưa chết thì ngươi sẽ không cho ai giết ta.”

“Vậy nên…” hắn khẽ nhắm mắt, “ta giữ lời.”

Từng cánh hoa đào lẫn tuyết rơi xuống, phủ lên mái tóc đen của hắn.

Hắn nằm trong vòng tay nàng, môi vẫn cong lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng máu nơi ngực vẫn chảy không ngừng.

Linh Sương vận linh lực, cố gắng cầm máu, nhưng kiếm khí chính đạo cắm sâu trong thân thể hắn đã phá nát kinh mạch.

“Ta không để ngươi chết!” nàng gào lên, khí tức hỗn loạn.

Đột nhiên, giữa luồng hỗn khí ấy, một cơn đau nhói ập đến đầu nàng. Hàng loạt hình ảnh vỡ vụn trong ký ức ùa về.

Nàng thấy bản thân trong bộ y phục trắng, đứng trước hàng trăm người, sư phụ lạnh lùng nói: “Linh Sương, ngươi là người giữ nửa bộ tâm pháp Thiên Linh. Ngày nào ngươi phản bội chính đạo, ta sẽ đích thân kết liễu ngươi.”

Rồi là đêm máu lửa – Vô Ngân Cung bị chính đạo công kích, hàng trăm người chết, trong đó có cả dân thường vô tội. Nàng đứng giữa biển lửa, ánh mắt đầy kinh hoàng. Một người áo đen xuất hiện, đỡ lấy nàng, nói: “Chính đạo không sạch như ngươi nghĩ đâu.”

Người ấy… chính là Tịch Vân.

Nàng thở dốc, lệ hòa với tuyết. “Ta nhớ rồi… tất cả là họ ra tay trước…”

Trì Phong thấy nàng ôm lấy Tịch Vân, mắt hắn đỏ ngầu, hét lớn: “Ngươi điên rồi, Linh Sương! Hắn là ma! Ngươi bị hắn mê hoặc rồi!”

Linh Sương đứng dậy, kiếm trong tay tỏa sáng. “Nếu bảo vệ người mình tin là tội, vậy hôm nay ta nhận tội!”

Nàng xoay người, tung kiếm ra. Kiếm quang như hoa đào nở rộ, chiêu thức năm xưa của Thiên Kiếm Sơn, nhưng giờ đây, khí tức trong đó đã hòa cùng tà khí của Vô Ngân Cung – vừa chính vừa tà, vừa sáng vừa u tối.

Trì Phong không ngờ nàng mạnh đến thế. Hai kiếm giao nhau, khí bạo nổ tung, đẩy cả hai văng ra xa.

Đất đá sụp đổ. Tiếng sấm vang rền.

Hoa Sơn, trong khoảnh khắc, hóa thành biển máu.

Khi cơn bão tuyết qua đi, chỉ còn lại im lặng.

Xác người nằm rải rác. Cờ hiệu chính đạo gãy vụn, máu nhuộm cả sườn núi. Linh Sương quỳ bên cạnh Tịch Vân, bàn tay nắm chặt lấy tay hắn, gương mặt lạnh cứng, không còn nước mắt.

“Ngươi từng hỏi ta, nếu chính đạo sai, ta sẽ làm gì…” nàng thì thầm, “Giờ ta có câu trả lời rồi – ta sẽ chém chính đạo.”

Tịch Vân khẽ mở mắt, nhìn nàng một lúc lâu. “Ngươi… thật điên rồi.”

“Ta học từ ngươi.”

Một nụ cười yếu ớt thoáng qua môi hắn. “Nếu có kiếp sau… ta muốn gặp ngươi khi không còn là Ma Tôn.”

Nàng run rẩy, ôm hắn vào lòng. “Nếu có kiếp sau, ta nguyện là người của ma đạo, chỉ để được đứng cạnh ngươi.”

Gió thổi qua, hoa đào rơi, phủ lên thân thể hai người.

Trên đỉnh Hoa Sơn, máu hòa cùng hoa.

Cảnh tượng ấy – vừa bi thương, vừa đẹp đến nao lòng.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×