huyết nguyệt hoa đào

Chương 11: U Cốc Linh Thảo


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

U Cốc bao phủ trong sương trắng, mặt trời không bao giờ chiếu thẳng xuống đáy. Sương dày đến mức có thể đưa tay hứng được từng giọt nước lạnh đọng trên đầu ngón tay. Mỗi khi gió thổi qua, mùi cỏ lạ trong không khí lại tràn ngập, vừa thanh mát, vừa ẩn chứa một tia nguy hiểm khó tả.

Sau khi phát hiện ra tòa tháp cổ chìm trong đá, Linh Sương và Tịch Vân tạm thời dựng chỗ ở bên bờ hồ, cách tháp nửa dặm. Vết thương của hắn vẫn chưa lành hẳn; mỗi đêm khi vận công, khí tà lại dâng lên, khiến gân mạch toàn thân run rẩy. Dù hắn cố giấu, Linh Sương vẫn nhận ra.

Sáng sớm hôm ấy, khi hắn còn đang tĩnh tọa, nàng lặng lẽ rời hang. Trong tay chỉ mang theo một con dao nhỏ, một túi vải và quyển sổ nàng từng giữ để ghi lại dược thảo.

Nàng định tìm U Cốc Linh Thảo – loài cỏ được đồn là có thể tịnh hóa khí âm trong cơ thể người luyện ma công.

Con đường trong cốc đầy bùn lạnh, rễ cây ngoằn ngoèo. Linh Sương vừa đi vừa để ý dấu vết lạ. Từ những mảnh đá khắc cổ tự, nàng nhận ra đây từng là nơi ẩn tu của một môn phái cổ xưa, có lẽ bị diệt vong từ mấy trăm năm trước.

Càng đi sâu, sương càng đậm. Nàng khẽ rút kiếm, tay siết chặt chuôi.

Một tiếng gầm vang lên, vọng từ phía trước. Đất dưới chân rung nhẹ. Từ trong màn sương, một con linh thú hiện ra – thân như báo, mắt đỏ như máu, khắp người tỏa ra khí đen dày đặc.

Nàng nhận ra đó là U Thú, sinh vật sinh ra từ linh khí và oán khí hợp lại.

Linh Sương không rút lui. Kiếm trong tay lóe sáng, thân hình nàng chuyển động nhẹ như gió. Mũi kiếm lia ngang, chém vào vai con thú. Máu đen bắn ra, rơi xuống đất lập tức bốc khói.

Con thú gầm vang, lao tới.

Nàng tránh sang bên, điểm chân lên thân cây, xoay người một vòng, kiếm hạ xuống, chém thẳng vào cổ nó. Tiếng xương gãy vang lên, thân thú đổ ập xuống, rung cả mặt đất.

Linh Sương thở gấp, mồ hôi lạnh ướt trán.

Sau khi chắc chắn nó chết, nàng cẩn thận lật lớp cỏ bên cạnh. Giữa lớp bùn ẩm là một cụm cây nhỏ, lá xanh nhạt, tỏa ra ánh sáng mờ như lân tinh – U Cốc Linh Thảo.

Nàng run run hái từng nhánh, gói lại cẩn thận, rồi quay về hang.

Khi trở lại, Tịch Vân vẫn đang ngồi thiền, sắc mặt tái nhợt hơn thường ngày. Một tia máu rỉ ra từ khóe môi hắn. Linh Sương vội vàng đặt túi cỏ xuống, quỳ cạnh hắn:

“Ngươi lại vận công quá sức rồi!”

Hắn mở mắt, cười nhẹ: “Không sao. Khí tà hôm nay mạnh hơn mọi khi, ta phải ép xuống.”

“Không được.” Nàng nghiêm giọng, “Ta đã tìm được Linh Thảo, dùng nó sẽ tốt hơn.”

“Linh Thảo?” Hắn cau mày, “Ngươi đi một mình?”

“Ừ. Ngươi cần nó mà.”

Hắn im một lúc, ánh mắt lạnh lẽo thoáng chao động. “Ngươi biết trong cốc đầy yêu vật, sao còn dám đi?”

“Vì ta tin ngươi sẽ đợi ta trở về.”

Câu nói của nàng khiến hắn khựng lại. Trong đôi mắt thâm trầm ấy, ánh lên tia dịu dàng hiếm hoi.

Nàng nhóm lửa, đun Linh Thảo trong một chén đá. Mùi hương tỏa ra thanh mát, ánh sáng từ chén dược phản chiếu trong hang, khiến băng đá quanh đó cũng ánh xanh.

“Uống đi.” Nàng đỡ hắn ngồi dậy.

Tịch Vân khẽ nhíu mày: “Ngươi biết loại thảo này có thể làm tổn hao nguyên khí nếu dùng sai cách không?”

“Ta đã kiểm tra. Cần dùng linh lực hỗ trợ, ta sẽ cùng ngươi dẫn dược.”

“Ngươi muốn song tu linh lực?” Hắn hơi cau mày. “Khí âm dương trong người ta không ổn định, có thể làm ngươi tẩu hỏa nhập ma.”

“Ta không sợ.”

Hắn nhìn nàng thật lâu, cuối cùng cười khẽ. “Ngươi luôn khiến ta khó nói lý.”

Hai người ngồi đối diện, giữa họ là chén thuốc tỏa khí. Linh Sương nhắm mắt, đặt tay lên ngực hắn. Một luồng linh lực trắng từ lòng bàn tay nàng truyền vào, hòa cùng khí đen trong người hắn.

Ngay lập tức, khí nóng như lửa bùng lên, chạy khắp mạch của cả hai.

Hắn cắn răng, giọng khàn đặc: “Ngươi rút tay ra, quá nguy hiểm.”

“Không! Nếu ta dừng lại, dược lực phản ngược, ngươi sẽ chết.”

Khí đen cuộn lên quanh họ, va chạm với khí trắng, tạo thành luồng sáng xoáy giữa hang đá. Tóc nàng tung bay, tà áo hắn cũng bị gió cuốn phấp phới.

Đau đớn trào lên, nhưng Linh Sương vẫn giữ bình tĩnh, điều khí theo tâm pháp Âm Dương Tụ Khí mà cả hai từng luyện.

Từng chút một, khí đen yếu dần, hóa thành khói mỏng tan biến trong không trung.

Khi ánh sáng cuối cùng tắt đi, Tịch Vân mở mắt. Hắn thở sâu, ngực phập phồng, rồi chậm rãi nói: “Ngươi… đã cứu ta.”

Linh Sương ngả người ra sau, mệt mỏi đến mức không nói nổi. “Ta chỉ không muốn ngươi chết.”

Hắn khẽ đỡ nàng, tay ấm áp đặt sau lưng. “Ngươi ngốc thật.”

“Ta biết.” Nàng nhắm mắt, mỉm cười yếu ớt.

Hắn nhìn nàng rất lâu, ánh nhìn như gió xuân thoáng qua mặt hồ yên ả.

Đêm ấy, hắn canh lửa cho nàng ngủ. Ngọn lửa cháy lên, phản chiếu khuôn mặt nàng trong yên tĩnh. Tóc nàng xõa bên vai, gương mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn mang nét kiên cường hiền hòa khiến hắn không thể rời mắt.

Trong tâm Tịch Vân, một nỗi mâu thuẫn nổi lên. Từ khi bước vào ma đạo, hắn luôn tin “lòng nhân” chỉ là hư ảo. Nhưng người con gái này, dù từng là đệ tử chính đạo, lại sẵn sàng vì hắn mà mạo hiểm tính mạng.

Hắn cúi đầu, khẽ chạm vào mớ Linh Thảo còn sót lại. Mùi thơm thanh nhẹ phảng phất.

“Linh Sương…” hắn khẽ nói, “ngươi có biết, nếu một ngày ta phải đối đầu cả thiên hạ, liệu ngươi còn ở bên ta không?”

Không có tiếng đáp. Nàng vẫn ngủ say.

Hắn khẽ thở dài. “Ta mong là có.”

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Linh Sương thấy hắn đang luyện công bên hồ. Sương trắng phản chiếu trên áo đen của hắn, gió thổi tung tà áo, thân ảnh hắn như hòa vào thiên địa.

Nàng bước đến, nhẹ giọng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”

“Khí tà giảm hơn nửa.” Hắn đáp, mắt vẫn nhắm. “Nhưng còn một phần nằm sâu trong đan điền, cần có dược dẫn mới trục ra được.”

“Ta sẽ tìm.”

“Không cần.” Hắn mở mắt, giọng trầm: “U Cốc rất nguy hiểm. Lần trước ngươi suýt bị U Thú giết, còn vết thương chưa lành.”

“Ngươi theo ta à?”

“Ta nghe tiếng gió thôi.” Hắn quay đi, môi khẽ cong.

Nàng cười: “Ngươi không lạnh lùng như ngươi nghĩ đâu.”

Hắn liếc nàng, ánh mắt nửa giễu nửa dịu. “Ngươi biết người ta gọi ta là gì trong giang hồ không?”

“Ma Tôn.”

“Đúng. Một kẻ giết người không chớp mắt.”

“Nhưng ngươi chưa từng giết ta.”

Hắn im lặng, rồi bật cười nhỏ. “Nếu ta muốn, ngươi đã chết từ lâu.”

“Ta biết.” Nàng đáp nhẹ, “nhưng ngươi không làm.”

Câu nói ấy khiến hắn thoáng sững.

Linh Sương ngồi xuống cạnh hồ, nhìn mặt nước mờ sương: “Ngươi nói ngươi là ma, ta lại thấy ngươi giống người hơn bất kỳ ai ta từng gặp.”

“Ngươi dựa vào gì mà nói thế?”

“Vì ngươi biết đau.”

Tịch Vân khẽ quay mặt đi. Không ai từng nói câu ấy với hắn.

Chiều xuống. Hai người cùng thu nhặt củi khô, chuẩn bị cho đêm lạnh. Nàng kể cho hắn nghe chuyện sư môn ngày trước – những tháng ngày luyện kiếm trên Thiên Kiếm Sơn, những lần bị sư tỷ mắng vì vụng về, những mùa hoa đào nở đầy sân.

Hắn lặng nghe, không chen lời.

Khi nàng kể đến ngày bị kết tội phản đồ, giọng nàng khẽ run: “Ta không hiểu vì sao. Họ nói ta cấu kết ma đạo, trong khi ta chưa từng bước chân vào nơi đó.”

“Ngươi không cần hiểu.” Hắn nói khẽ. “Trong thiên hạ này, đúng hay sai không quan trọng, chỉ ai mạnh hơn mới quyết định được lẽ phải.”

“Vậy ngươi chọn trở thành kẻ mạnh, để làm gì?”

“Để không phải chứng kiến người khác bị chà đạp như sư phụ ta.”

Linh Sương nhìn hắn, trong lòng chợt dâng lên cảm giác xót xa. Người đàn ông trước mặt, mang danh Ma Tôn đáng sợ, lại chỉ là kẻ từng bị thương tổn quá sâu.

Nàng khẽ nói: “Nếu có một ngày, ngươi không cần mạnh nữa, ngươi sẽ chọn sống thế nào?”

Hắn thoáng ngẩn người. “Ta chưa từng nghĩ tới.”

“Ta nghĩ… ngươi sẽ trồng hoa.”

“Trồng hoa?”

“Ừ. Hoa đào chẳng hạn. Ngươi có biết, khi tuyết tan, hoa đào nở sẽ đẹp đến nhường nào không?”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt thoáng mềm. “Ngươi nghĩ ta, Ma Tôn máu lạnh, sẽ đi trồng hoa đào?”

“Vì ngươi từng nói, màu đỏ khiến ngươi thấy bình yên. Hoa đào đỏ đấy.”

Một thoáng im lặng. Rồi hắn bật cười – nụ cười thật, không lạnh lẽo. “Ngươi đúng là không sợ chết.”

“Ta tin ngươi sẽ bảo vệ ta.”

“Ta không hứa đâu.”

“Không cần hứa. Ngươi đã làm rồi.”

Đêm đó, khi gió lạnh tràn vào hang, Linh Sương giật mình tỉnh giấc. Tịch Vân không còn trong hang. Nàng vội chạy ra, thấy hắn đứng bên hồ, giữa sương mù, áo đen bay phấp phới.

Ánh sáng lam từ hồ chiếu lên người hắn, như vầng sáng bao quanh. Hắn đang điều khí, nhưng lần này không còn đau đớn, mà là yên bình.

Nàng đứng im, không dám quấy rầy.

Một lát sau, hắn mở mắt, nhìn thấy nàng.

“Ngươi không ngủ?”

“Ta tưởng ngươi lại phát bệnh.”

Hắn khẽ cười: “Nhờ Linh Thảo của ngươi, ta đã ổn. Từ nay, khí tà không thể khống chế ta nữa.”

“Thật sao?”

“Thật.”

Nàng bước đến gần, mắt sáng lên: “Vậy là ta không vô dụng rồi.”

“Ngươi chưa từng vô dụng.”

Câu nói ấy nhẹ như gió xuân, nhưng khiến lòng nàng ấm đến nghẹn ngào.

Hai người cùng nhìn mặt hồ. Ánh linh quang phản chiếu lên mắt họ – một màu xanh lam tĩnh lặng, tựa như bình yên sau bão.

Từ hôm đó, không khí giữa hai người thay đổi. Hắn không còn tránh ánh nhìn của nàng, không còn cố giữ vẻ lạnh lùng. Nàng cũng không còn gọi hắn là “Ma Tôn”, mà chỉ khẽ gọi “Tịch Vân”.

Trong những ngày ở U Cốc, họ cùng săn thú, hái dược, luyện công và… lặng lẽ nhìn nhau mà không cần nói.

Giữa nơi từng là vực chết, họ đã tìm thấy hơi ấm.

Và Linh Sương biết, người mà thiên hạ gọi là Ma Tôn tàn nhẫn, thật ra… có trái tim biết rung động, chỉ là đã bị chôn sâu dưới lớp băng giá quá lâu.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×