Sáng trong U Cốc mờ nhạt như một giấc mộng chưa tỉnh. Từng làn sương mỏng bay lượn giữa những thân cây già, phủ một lớp hơi lạnh lên mọi thứ. Tiếng nước từ suối ngầm len lỏi qua khe đá, rì rào như khúc nhạc của thiên nhiên.
Sau nhiều ngày dưỡng thương, Tịch Vân đã hoàn toàn hồi phục. Làn da trắng nhợt vì khí tà trước đây nay đã khôi phục sắc máu hồng nhạt. Chỉ có ánh mắt hắn, vẫn sâu thẳm, nhưng đã bớt đi phần u tối.
Linh Sương thức dậy sớm. Khi nàng mở mắt, trong hang đá chỉ còn ánh lửa tàn. Tịch Vân đã không còn ở đó. Một thoáng lo lắng lướt qua tim nàng, rồi nàng nghe thấy – giữa khoảng không xa xa, vang lên tiếng tiêu trong trẻo.
Khúc nhạc nhẹ như sương, u tịch mà ấm áp, mỗi nốt vang ra như hòa vào tiếng gió thổi, tan vào sương trắng mênh mông.
Nàng vội bước ra ngoài.
Trên tảng đá giữa hồ, Tịch Vân ngồi lặng, áo đen phất phơ, tay cầm cây tiêu dài bằng ngọc đen. Sương bao quanh hắn, tạo thành một cảnh tượng như tranh – một bóng người cô độc giữa trời đất mờ ảo, chỉ có tiếng tiêu ngân xa, buồn như khói mà vẫn dịu dàng như hơi thở của gió.
Nàng đứng bên bờ hồ, không dám cất tiếng, chỉ lặng nghe.
Khúc nhạc ấy, không phải bi ai, cũng không hoàn toàn vui. Nó như kể lại cả đời người – từ khởi đầu trong trong trẻo đến chặng giữa dằn vặt, rồi kết thúc trong lặng lẽ buông bỏ.
Một nốt ngân kéo dài, chạm đến tận đáy lòng. Linh Sương bỗng thấy sống mũi cay cay.
Khi tiếng tiêu cuối cùng tan đi trong sương, hắn vẫn ngồi yên, đôi mắt khép hờ.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” – hắn cất lời, không quay lại.
“Ta nghe tiếng tiêu…” nàng nói khẽ, giọng run run. “Ngươi… thổi hay lắm.”
Hắn quay đầu. Ánh sáng mờ của sương chiếu lên khuôn mặt hắn – lạnh nhưng lại mềm đi trong giây lát. “Ngươi nghe hết rồi à?”
“Ừ.”
“Đáng ra không nên.”
“Vì sao?”
“Đó là khúc ‘Ly Ca’. Người nghe thường cảm thấy nặng lòng.”
“Nhưng ta lại thấy yên bình.”
Hắn nhìn nàng rất lâu. Một thoáng, nơi khóe môi hắn hiện lên nụ cười nhạt – không phải cười châm biếm, cũng chẳng lạnh lùng, mà là nụ cười thật sự, dù chỉ thoáng qua như ánh sáng xuyên qua mây.
Nụ cười ấy khiến Linh Sương sững sờ. Tim nàng đập nhanh hơn, một cảm giác lạ lan ra từ lồng ngực, vừa ấm áp vừa hoang mang.
Lần đầu tiên, nàng thấy hắn cười.
Tịch Vân đặt tiêu xuống, ánh mắt hướng ra mặt hồ. “Khúc này sư phụ ta từng dạy. Ông nói, tiêu là vật của người cô độc, không phải để phô diễn, mà để giữ tâm mình khỏi lạnh.”
“Ngươi cô độc sao?”
“Trước kia, ta nghĩ cô độc là sức mạnh. Nhưng giờ…” hắn ngừng lại, khẽ thở dài. “Giờ ta không chắc nữa.”
Linh Sương ngồi xuống cạnh hắn, nhìn mặt nước mờ sương: “Nếu ngươi thổi, ta sẽ nghe. Dù là khúc buồn hay vui.”
“Ngươi không sợ sao? Nghe lâu có thể bị lạc vào cảm xúc của ta, không ra được.”
“Thì để ta đi cùng ngươi.”
Hắn khẽ bật cười. “Ngươi đúng là cứng đầu.”
“Còn ngươi thì thích dọa người.”
“Ta chỉ nói thật.”
“Nhưng nụ cười vừa rồi của ngươi, không đáng sợ chút nào.”
Hắn hơi sững lại. “Nụ cười?”
“Phải.” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt sáng long lanh trong màn sương. “Ta chưa từng thấy ngươi cười. Khi ngươi cười, ta nghĩ… U Cốc này cũng bớt lạnh hơn.”
Tịch Vân khẽ quay đi, cố che đi tia xúc động thoáng hiện trong mắt. Hắn không nhớ lần cuối cùng mình cười là khi nào – có lẽ đã mười năm. Một nụ cười thật, không mang theo máu hay mưu toan.
Hắn khẽ nói: “Ngươi khiến ta làm những điều ta tưởng mình đã quên.”
“Là gì?”
“Là… cảm nhận.”
Những ngày sau đó, khúc tiêu ấy trở thành một phần trong U Cốc. Mỗi buổi sáng, tiếng tiêu vang lên giữa sương. Linh Sương ngồi bên bờ hồ, lặng nghe, đôi khi cầm theo thanh kiếm, chậm rãi múa theo nhịp điệu.
Cảnh tượng ấy – tiêu và kiếm, âm và hình – hòa quyện đến kỳ lạ.
Một lần, sau khi kết thúc khúc nhạc, hắn hỏi: “Ngươi múa theo vì thích sao?”
“Không.” Nàng cười, “Vì ta cảm nhận được tâm ý trong tiếng tiêu.”
“Và tâm ý đó là gì?”
“Là nỗi cô độc muốn được người khác hiểu.”
Hắn nhìn nàng. Nàng nói đúng đến mức khiến hắn im lặng.
Nhiều năm qua, hắn sống giữa máu tanh, giả vờ rằng mình không còn trái tim, nhưng chỉ một ánh mắt của nàng đã nhìn thấu.
Một hôm, giữa trưa, trời trong hiếm thấy, sương tan bớt, ánh sáng lờ mờ chiếu vào đáy hồ, lấp lánh.
“Ngươi có bao giờ nghĩ sẽ rời U Cốc không?” Linh Sương hỏi, tay khẽ vốc nước.
“Có.”
“Khi nào?”
“Khi ta biết phải đi đâu.”
“Ngươi từng là Ma Tôn, giang hồ đều muốn giết ngươi. Nếu ra ngoài, liệu có nơi nào dung chứa?”
“Không có.”
“Vậy…” Nàng nhìn hắn, ánh mắt nghiêm túc. “Vậy ta đi cùng ngươi.”
“Ngươi không hiểu ý nghĩa của điều đó đâu.”
“Ta hiểu.”
“Ngươi sẽ bị truy sát, bị gọi là phản đồ một lần nữa.”
“Ta vốn đã là phản đồ rồi.”
Lời nói ấy khiến hắn không biết đáp lại thế nào.
Một lúc sau, hắn khẽ nói: “Ngươi có bao giờ hối hận không?”
“Không.”
“Vì sao?”
“Vì trong giây phút ta rơi xuống vực, ngươi là người duy nhất nắm tay ta.”
Hắn ngẩng nhìn nàng, trong mắt lóe lên thứ gì đó giữa ánh sáng và bóng tối – một cảm xúc mà chính hắn cũng không thể gọi tên.
Buổi chiều hôm ấy, khi gió nổi lên, Tịch Vân sửa lại cây tiêu, rồi đưa nó cho nàng.
“Thử đi.”
“Ta không biết thổi.”
“Ta dạy.”
Hắn ngồi sát sau lưng nàng, tay vòng qua, đặt lên tay nàng. Hơi thở hắn khẽ chạm vào cổ nàng, ấm áp và gần gũi đến mức tim nàng khẽ run.
“Đừng sợ. Chỉ cần đặt môi lên đây, thổi nhẹ, để khí hòa cùng âm.”
Nàng làm theo. Tiếng đầu tiên vang lên khàn đục, không thành nhạc. Hắn cười nhẹ, giọng khàn mà dịu: “Nhẹ hơn chút, đừng dùng sức.”
Nàng thử lại. Tiếng tiêu vang lên trong trẻo, dù chưa mượt, nhưng vang xa giữa sương.
“Giỏi.”
“Thật sao?”
“Thật. Ngươi có tâm, tiêu sẽ có tiếng.”
Linh Sương quay lại, khoảng cách giữa họ quá gần. Ánh sáng mờ từ sương phản chiếu trong đôi mắt hắn, khiến nàng bất giác không dám thở.
Cả hai lặng trong vài nhịp tim, cho đến khi hắn khẽ buông tay.
“Khúc tiêu này, ta sẽ dạy ngươi. Tên nó là Tịnh Hồn. Khi lòng rối loạn, chỉ cần thổi, tâm sẽ lặng.”
“Và khi không còn người nghe thì sao?”
“Thì tự nghe.”
Nàng gật đầu, khẽ mỉm cười.
Đêm xuống, gió lạnh hơn mọi ngày. Linh Sương nằm bên lửa, nghe tiếng tiêu vọng ra từ ngoài hang. Không cần nhìn, nàng cũng biết hắn đang ngồi ở đâu – nơi bờ hồ, chỗ có tảng đá nàng từng ngồi nghe hắn thổi lần đầu.
Nàng khẽ nhắm mắt. Khúc nhạc ấy như giấc mơ len vào tim, khiến lòng nàng yên bình lạ thường.
Trong giấc ngủ mơ hồ, nàng thấy mình đứng giữa sương, còn hắn đứng xa, áo đen tung bay. Tiếng tiêu nối liền hai người bằng một sợi tơ ánh sáng, mỏng manh nhưng không đứt.
Sáng hôm sau, Tịch Vân bảo: “Ta muốn rời khỏi đây.”
“Ngươi định đi đâu?”
“Đến tòa tháp cổ. Ta nghĩ, bí mật ở đó có thể là lối ra.”
“Ngươi muốn đi ngay sao?”
“Ừ. Ở đây lâu, sương dày thêm, không tốt cho linh khí.”
Nàng gật đầu, nhưng trong lòng thoáng chùng xuống. Nơi này, nơi tiếng tiêu ngân, nơi sương bao phủ, nơi hắn lần đầu cười – đã trở thành chốn bình yên hiếm hoi giữa giang hồ đầy máu lửa.
Tịch Vân nhìn nàng, dường như đọc được suy nghĩ ấy, khẽ nói: “Nếu muốn, khi ra ngoài… ta sẽ lại thổi khúc này cho ngươi nghe.”
“Ngươi hứa chứ?”
“Ta không hứa. Nhưng ta sẽ làm.”
Nàng cười, ánh mắt sáng như ánh trăng trên nước.
Trước khi rời đi, nàng nhặt một cành cây khô, khắc lên vách đá hai chữ nhỏ: Tịnh Hồn.
Hắn nhìn, khẽ nói: “Ngươi đặt tên nơi này?”
“Ừ. Để nếu có quay lại, chúng ta biết từng có nơi như thế.”
“Ngươi nghĩ ta sẽ quên sao?”
“Không. Nhưng ta muốn để lại chứng cứ rằng chúng ta đã từng sống yên bình.”
Hắn không nói gì, chỉ khẽ gật.
Trên đường đến tháp cổ, gió lạnh thổi mạnh, sương cuộn như sóng. Tiếng tiêu của hắn lại vang lên, lần này không còn u tịch mà vững chãi, như dẫn đường giữa mịt mù.
Linh Sương đi sau, nghe khúc nhạc, lòng bình thản lạ thường.
Nàng nhận ra, khúc tiêu ấy không còn để xua lạnh cho hắn nữa – mà để giữ bước chân nàng vững vàng giữa sương mờ.
Bởi giữa thế giới đầy máu và thù hận, khúc tiêu này là lời thề lặng lẽ nhất: dù phía trước là vực sâu, chỉ cần người còn thổi, ta vẫn sẽ đi cùng.