huyết nguyệt hoa đào

Chương 13: Ám Sát Dưới Trăng


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng treo giữa trời, sáng lạnh như lưỡi kiếm. Ánh trăng rơi xuống mặt đất phủ sương, loang loáng như gương vỡ. Gió từ phía tây thổi về, mang theo mùi máu nhạt và hơi ẩm của rừng đêm.

Sau mấy ngày rời U Cốc, Tịch Vân và Linh Sương đi sâu vào vùng núi phía Bắc. Đường núi quanh co, một bên là vực sâu hun hút, một bên là rừng rậm tối như mực. Bước chân họ khẽ khàng, chẳng ai nói gì.

Đêm nay, trời trong, nhưng trăng sáng quá mức. Cái sáng ấy, thay vì đẹp, lại khiến người ta thấy bất an – như thể ánh trăng soi rõ cả những thứ không nên thấy.

Tịch Vân dừng lại trước một khoảng trống nhỏ bên suối.

“Ở đây nghỉ đi.”

Linh Sương gật đầu, dựng tạm lều, nhóm lửa. Nàng quen việc này từ sau những ngày ở U Cốc – đi đâu cũng chỉ cần vài nhánh củi, chút khói, là thấy an tâm.

Tịch Vân ngồi bên cạnh, lặng lẽ mài lại thanh kiếm. Lưỡi kiếm đen như mực, phản chiếu ánh trăng thành một vệt sáng lạnh lẽo. Hắn không nói gì, nhưng ánh mắt lại thi thoảng hướng ra rừng sâu – nơi gió dường như chuyển động khác thường.

“Có chuyện gì sao?” Linh Sương hỏi, giọng khẽ.

Hắn im lặng giây lát rồi nói: “Đêm nay, sát khí nặng.”

Nàng khẽ siết chặt tay. “Ngươi nghĩ có người theo dõi?”

“Không nghĩ. Là chắc.”

Ngay sau đó, một chiếc lá rơi. Ngay khi nó chạm đất, Tịch Vân rút kiếm, đường kiếm lóe lên – xẹt! – một tia sáng mảnh như sợi tóc xé toạc không gian.

Một bóng đen lao ra từ rừng, nhẹ như gió, nhanh như chớp. Trong tay hắn là đoản đao cong, ánh thép hắt lên màu trăng.

Tiếng kim khí va chạm chan chát, lửa tóe giữa đêm.

Thích khách và Tịch Vân giao thủ giữa khoảng trống, tốc độ nhanh đến mức Linh Sương chỉ thấy ánh sáng và bóng tối xoắn vào nhau.

Hắn ta mặc y phục đen tuyền, mặt che kín, chỉ lộ đôi mắt – lạnh lẽo, vô hồn, giết chóc không do dự.

“Người của Huyền Minh Các.” – Tịch Vân khẽ nói, giọng trầm thấp.

“Ngươi vẫn còn nhớ chúng ta.” – giọng thích khách lạnh như sắt. “Ma Tôn, ngươi đáng ra đã chết.”

Hắn đáp: “Thế sao ngươi không để ta chết yên?”

“Vì lệnh trên chưa hết.”

Đao lại vung.

Cuộc chiến diễn ra dữ dội. Tịch Vân dù nội lực chưa hoàn toàn hồi phục, vẫn di chuyển linh hoạt, đường kiếm vừa nhanh vừa hiểm, khí thế bức người. Mỗi đòn của hắn đều mang sát ý lạnh lẽo – không hề yếu đi dù từng trọng thương.

Nhưng đối thủ này không tầm thường. Hắn ra chiêu không có kẽ hở, dùng một loại bộ pháp lạ – như ẩn như hiện, dường như có thể hòa vào bóng trăng.

Chỉ trong vài hiệp, hai người đã đấu đến ngang sức.

Linh Sương đứng ngoài, nắm chặt chuôi kiếm, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Nàng biết, nếu không cẩn thận, chỉ cần một sai lầm, máu sẽ nhuộm trăng.

Đột nhiên, thích khách tung chiêu “Ảnh Nguyệt Phong Trảm” – một đao từ trên cao bổ xuống, tạo thành vệt sáng như dải ngân hà rơi.

Tịch Vân giơ kiếm đỡ, song kiếm lực quá mạnh, chấn động khiến hắn bật lùi vài bước, máu rỉ ra khóe môi.

“Ngươi chưa hồi phục.” – giọng thích khách lạnh, không mang cảm xúc.

“Không cần.” – Tịch Vân đáp, ánh mắt lóe sáng.

Hắn xoay người, vận lực, định tung chiêu phản công thì thích khách đột ngột đổi hướng, lao về phía Linh Sương.

“Không!”

Trong khoảnh khắc, Tịch Vân di chuyển như gió, chắn trước nàng. Nhưng tốc độ của đao còn nhanh hơn – ánh sáng lạnh xé qua vai hắn, máu văng ra.

Hắn nghiến răng, phản kích một kiếm chí mạng. Kiếm lực ấy khiến thích khách phải lùi, song không trúng đích.

Linh Sương thấy vai hắn máu chảy đầm đìa, tim nàng nhói lên. Nàng rút kiếm, bước ra chắn ngang.

“Lùi lại!” – hắn quát.

“Ngươi bị thương rồi!”

“Ta bảo lùi lại!”

Nàng không nghe, kiếm nàng run nhưng ánh mắt kiên định. “Ta không để ngươi một mình.”

Thích khách cười lạnh: “Một nữ nhân yếu ớt mà cũng dám cản ta?”

“Thử xem!”

Nàng lao tới, đường kiếm của nàng tuy không mạnh, nhưng nhanh và uyển chuyển, tựa như cánh hoa bay trong gió. Trong mấy chiêu đầu, thích khách có phần khinh suất, suýt bị mũi kiếm nàng rạch qua mặt nạ.

“Khá lắm.”

Linh Sương không đáp. Nàng nhớ từng lời Tịch Vân dạy khi ở U Cốc – “Đừng đấu bằng sức, hãy đấu bằng tâm. Khi đối phương giết ngươi, ngươi chỉ cần khiến hắn không kịp nghĩ.”

Nàng áp dụng đúng như thế – mỗi chiêu là một mồi nhử, khiến hắn phân tâm.

Đúng lúc ấy, Tịch Vân, dù vai rớm máu, đã vận lực, tung ra “Vô Ngân Nhất Kiếm”. Một đường kiếm trắng như ánh trăng lao tới.

Thích khách bị trúng, ngã bật về sau, máu loang trên đất. Hắn không chết ngay, nhưng đã không còn sức.

“Ngươi… quả nhiên… vẫn là Ma Tôn.” – hắn nói khàn, rồi ngã gục, máu thấm cỏ.

Trăng phản chiếu trên máu, đỏ rực một khoảng.

Linh Sương chạy lại đỡ Tịch Vân. “Ngươi chảy máu quá nhiều!”

“Không sao.” – hắn nói khẽ, nhưng giọng run nhẹ.

“Đừng nói dối!”

Nàng nhanh tay xé áo ngoài, băng tạm vết thương. Máu vẫn thấm ra, đỏ rực trên vải trắng.

Tịch Vân nhìn nàng, ánh mắt trầm tĩnh: “Ngươi không nên xen vào.”

“Vì sao?”

“Ngươi có thể chết.”

“Ngươi cũng vậy.”

Hắn khựng lại. Ánh trăng phản chiếu trong mắt nàng – sáng, nhưng ướt.

“Ngươi nghĩ ta có thể đứng nhìn ngươi bị giết sao?”

Tịch Vân im lặng. Một lúc lâu, hắn nói khẽ: “Ngươi thật ngu ngốc.”

“Ngươi đã nói câu này ba lần rồi.”

Hắn thoáng bật cười, dù môi rớm máu. “Ngươi vẫn chưa chán nghe à?”

“Nếu lần nào ngươi còn sống, ta sẽ nghe thêm ba lần nữa.”

Sau khi lo liệu xác thích khách – hắn không chôn, chỉ phủ lá và đá, ánh mắt trầm như nước – hai người trở về bên lửa.

Linh Sương lặng lẽ hơ tay trên lửa, không nói gì. Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt nàng, rọi rõ từng giọt nước mắt lăn mà nàng không nhận ra.

Tịch Vân ngồi đối diện, vai quấn vải trắng, lưng thẳng, ánh nhìn xa xăm.

“Ngươi khóc à?” – hắn hỏi, giọng bình thản.

“Không.” – nàng đáp, giọng khàn.

“Trông giống lắm.”

“Không.” – nàng vẫn lắc đầu, nhưng tay khẽ siết góc áo. “Ta chỉ thấy lạnh thôi.”

“Lạnh?”

“Ừ. Lạnh vì trăng sáng quá.”

Tịch Vân im lặng, rồi bất chợt vươn tay qua ngọn lửa, chạm nhẹ lên đầu ngón tay nàng. “Giờ thì ấm chưa?”

Linh Sương sững sờ, ngẩng đầu lên. Ánh trăng chiếu trên khuôn mặt hắn – nghiêm, nhưng trong mắt ẩn một tia dịu dàng mà hiếm khi nàng thấy.

Nàng gật đầu khẽ. “Rồi.”

“Đừng làm thế lần nữa.”

“Ý ngươi là gì?”

“Nếu có người muốn giết ta, cứ để họ thử. Đừng chắn cho ta.”

“Ta không hứa.”

“Ngươi…” – hắn khẽ thở dài – “Cứng đầu thật.”

“Vì ta biết, nếu đổi lại là ta, ngươi cũng sẽ chắn.”

Hắn không trả lời. Nhưng trong ánh trăng, nụ cười thoáng qua nơi khóe môi hắn đủ để nàng hiểu rằng, hắn sẽ làm thật.

Đêm dần khuya. Khi lửa nhỏ dần, chỉ còn ánh trăng soi xuống hai bóng người ngồi đối diện nhau, cách nhau một ngọn lửa và một thế giới.

Xa xa, tiếng cú kêu vọng lại. Gió khẽ lay cành, rơi vài cánh lá xuống bờ suối.

“Ngươi định làm gì với người của Huyền Minh Các?” – Linh Sương hỏi khẽ.

“Họ chỉ là công cụ. Giết một người, sẽ có kẻ khác đến.”

“Vậy ngươi định trốn mãi sao?”

“Không.”

“Vậy là?”

“Ta sẽ đi tìm người ra lệnh.”

“Để giết?”

“Không chỉ giết.” – ánh mắt hắn lạnh như sắt. “Ta muốn biết vì sao bọn họ vẫn không để ta yên. Rõ ràng, kẻ từng là Ma Tôn đã chết. Họ lại muốn giết cái xác sao?”

Linh Sương im lặng. Nàng biết, phía sau sự truy sát này không đơn giản là thù hận. Có thể là bí mật nào đó – liên quan đến chính hắn, hoặc đến nàng, người mà hắn từng cứu trong vô thức.

Khi đêm gần tàn, Linh Sương vẫn không ngủ. Nàng nhìn ra ngoài – trăng dần trôi về phía chân trời, ánh sáng bạc tan dần trong hơi sương.

Bên cạnh, Tịch Vân đã nhắm mắt, hơi thở đều nhưng sâu. Dù có vẻ yên bình, nàng biết hắn đang dùng nội lực để cầm máu và khôi phục.

Nàng khẽ dịch lại gần, trải thêm áo cho hắn. Hắn khẽ mở mắt, nhìn nàng qua hàng mi dài.

“Ngươi vẫn chưa ngủ?”

“Không. Ta canh.”

“Canh ta?”

“Canh trăng.”

Hắn khẽ mỉm cười. “Ngươi nói dối tệ lắm.”

“Thì ngươi ngủ đi, đừng nghe.”

Hắn khẽ nhắm mắt, không nói nữa. Nhưng trong im lặng, nụ cười mờ nơi khóe môi vẫn còn.

Khi trời sáng, ánh nắng đầu tiên xuyên qua mây, rơi xuống bãi đất loang máu khô. Cảnh vật vẫn yên, nhưng trong không khí đã thoảng mùi báo hiệu bão tố đang đến gần.

Tịch Vân đứng lên, vai quấn vải trắng, tay cầm kiếm, giọng bình thản:

“Đi thôi.”

“Đi đâu?”

“Hướng Đông.”

“Có gì ở đó?”

“Huyền Minh Các.”

Linh Sương hơi khựng. “Ngươi muốn đến đó? Họ sẽ phục kích ngươi.”

“Càng tốt.” – hắn nói khẽ, mắt như phủ sương. “Chỉ có đối mặt, ta mới biết mình đang bị ai săn đuổi.”

Nàng im lặng, rồi gật đầu. “Được. Ta đi cùng.”

Hắn quay nhìn nàng, trong giây lát ánh trăng đêm qua còn vương trong mắt – một tia sáng mong manh giữa bóng tối.

“Đừng hối hận.”

“Nếu có hối, cũng không phải vì ngươi.”

Tịch Vân khẽ cười. “Vậy thì đi.”

Hai bóng người, một áo trắng, một áo đen, rời khỏi bãi đất đẫm máu, bước đi giữa rừng mờ. Sau lưng họ, ánh trăng vẫn còn lơ lửng, phản chiếu trên vệt máu khô – như chứng nhân cho một đêm mà mạng sống, máu, và tình cảm đều hòa vào nhau trong lặng lẽ.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×