Nước lạnh như băng, mùi hương trầm dịu nhẹ len vào khứu giác, khiến nàng khẽ cau mày. Ý thức chậm rãi hồi phục, Linh Sương mở mắt, đập vào tầm nhìn là trần nhà chạm trổ hoa văn tinh xảo, ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn lưu ly tỏa xuống khiến cả căn phòng phủ một tầng sương lam nhạt.
Nàng muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân nặng trĩu, cổ tay đau nhức như bị gãy. Khi ánh mắt vô thức hạ xuống, nàng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ tử đàn, chăn gấm mịn màng, áo trắng khoác ngoài, tóc được ai đó cẩn thận buộc lại.
“Ngươi tỉnh rồi.”
Giọng nói trầm thấp, pha chút lãnh ý, vang lên ngay bên cạnh. Linh Sương giật mình, ngẩng đầu nhìn. Một nam nhân khoác áo đen đang ngồi bên bàn, trong tay là một quyển tàn thư, ánh sáng từ đèn phản chiếu lên đôi mắt hắn – sâu như vực thẳm.
Người ấy chính là Tịch Vân, chủ nhân của Vô Ngân Cung, kẻ mà trong giang hồ đồn rằng lạnh lùng tàn khốc, máu lạnh không ai dám lại gần.
Linh Sương khẽ nhíu mày, cố gắng nhớ lại: “Ta… là ai?”
Tịch Vân ngẩng lên, ánh mắt thoáng biến đổi. Hắn đặt quyển sách xuống, chậm rãi bước đến, dáng người cao lớn phủ bóng xuống nàng. “Ngươi không nhớ gì?”
Nàng lắc đầu, cảm thấy đầu đau nhói như có ngàn mũi kim châm. Từng mảnh ký ức thoáng qua, nhưng đều mơ hồ: tiếng kiếm chém, tiếng la hét, lửa cháy, máu đổ… và một người đẩy nàng rơi xuống vực sâu.
“Ta chỉ nhớ… máu… và sương lạnh.” Giọng nàng run rẩy.
Tịch Vân im lặng nhìn nàng, ánh mắt hắn dường như đang dò xét điều gì đó, nhưng lại giấu kín sau vẻ bình thản. Hắn không nói, chỉ đưa tay đặt nhẹ lên trán nàng, chân khí ôn hòa truyền vào. Nàng cảm nhận một luồng khí ấm áp len vào đầu, cơn đau dịu xuống.
“Ngươi bị thương nặng, gân mạch hỗn loạn. Có người dùng phong ấn che đi ký ức của ngươi.” Hắn buông tay, ánh mắt trầm xuống. “Nếu ta cưỡng ép giải phong, e rằng thần trí ngươi sẽ tán loạn.”
“Phong ấn?” Linh Sương khẽ nhắc lại, lòng hoang mang. “Ai… ai lại muốn ta quên?”
“Chuyện này,” Tịch Vân liếc nhìn nàng, “có lẽ chính ngươi mới biết.”
Không khí trong phòng lặng xuống. Từ bên ngoài, tiếng gió núi thổi qua, va vào chuông đồng treo dưới mái hiên, tạo thành âm thanh thanh lãnh, buốt lạnh.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài kia là biển tuyết trắng, phủ kín cả chân trời. Núi cao trập trùng, nơi này hẳn đã xa hẳn thế gian. “Đây… là đâu?”
“Vô Ngân Cung.” Tịch Vân đáp ngắn gọn. “Một nơi không người ngoài nào biết đường vào, cũng chẳng ai dám bước ra.”
“Vậy… tại sao ta lại ở đây?”
“Ta cứu ngươi từ dưới vực lên. Nếu không có ta, ngươi đã thành băng thi thể.”
Giọng hắn lạnh, nhưng nàng lại nghe được chút mệt mỏi ẩn trong đó. Cứu nàng, vì sao?
Nàng nhìn hắn, ánh mắt pha lẫn nghi hoặc. “Tại sao ngươi cứu ta?”
Tịch Vân dừng lại, cười nhạt, một nụ cười lạnh như sương. “Vì ngươi chưa chết.”
Câu trả lời ấy khiến nàng cứng người. Hắn nói như thể đó là lẽ dĩ nhiên, nhưng trong đáy mắt kia, dường như có thứ gì đó sâu kín mà nàng không hiểu nổi.
Ba ngày sau, Linh Sương có thể bước đi. Tuy vẫn yếu, nhưng khí sắc đã khá hơn. Nàng được cung nhân đưa đến hoa viên sau cung để phơi nắng. Tuyết tan thành sương, từng đóa bạch liên mọc xen giữa đá xám, trông như ngọn lửa trắng trong sương mờ.
Nàng đứng lặng, gió lạnh thổi qua tà áo mỏng, hương thuốc trên người vẫn còn vương vấn.
“Ngươi đang nghĩ gì?”
Giọng Tịch Vân vang lên sau lưng. Hắn bước đến, áo đen phất nhẹ, trong tay là một bọc lụa nhỏ.
“Không có gì.” Nàng đáp, nhưng mắt vẫn nhìn xa xăm. “Chỉ thấy… nơi này yên tĩnh quá.”
“Yên tĩnh không phải là phúc sao?”
“Với người có nơi để quay về, có lẽ là phúc.” Nàng nói khẽ. “Nhưng ta… không biết mình là ai, không biết vì sao lại sống sót. Yên tĩnh thế này, chỉ khiến ta thấy trống rỗng.”
Tịch Vân khẽ nhìn nàng, ánh mắt dịu đi trong thoáng chốc. Hắn mở bọc lụa, lấy ra một chiếc trâm ngọc. “Thứ này rơi trên người ngươi khi ta tìm thấy. Có lẽ là vật của ngươi.”
Nàng nhận lấy. Chiếc trâm ngọc thanh khiết, khắc hoa đào nở rộ. Khi ngón tay chạm vào, một luồng cảm xúc quen thuộc dâng lên, nhưng rồi lại vụt tắt.
“Hoa đào…” nàng thì thầm. “Tại sao ta lại thấy đau lòng khi nhìn nó?”
Tịch Vân không đáp. Hắn quay đi, giọng nhẹ như gió: “Đôi khi, quên đi lại là điều tốt.”
Đêm đến, Linh Sương không ngủ được. Trong giấc mộng, nàng thấy máu đỏ nhuộm hoa đào, thấy một người mặc y phục trắng ngà quay lưng bước đi, còn nàng thì bị đẩy ngã xuống vực sâu.
Nàng bật dậy, mồ hôi lạnh túa ra. Cánh tay run rẩy, nàng nắm chặt trâm ngọc trong tay.
Cánh cửa khẽ mở. Tịch Vân xuất hiện, vẫn là áo đen, mái tóc dài buộc cao. “Ác mộng?”
Nàng không trả lời, chỉ nhìn hắn, trong mắt ánh lên tia sợ hãi. “Ta… ta thấy máu. Và có người đẩy ta xuống.”
Hắn bước đến, ngồi xuống bên giường, ánh mắt sâu như đêm. “Ký ức của ngươi đang dần rạn nứt. Nếu cứ thế này, phong ấn sẽ không giữ được lâu.”
“Ngươi nói vậy nghĩa là… ta từng là ai đó nguy hiểm?”
Hắn nhìn nàng rất lâu, rồi khẽ đáp: “Không chỉ nguy hiểm, mà còn là người khiến cả chính đạo lẫn tà phái đều muốn diệt trừ.”
Linh Sương sững người, đôi môi khẽ run. “Ngươi đang nói… ta là ma đầu?”
“Không.” Hắn khẽ nhắm mắt, giọng trầm thấp, “Ngươi là người của chính đạo – nhưng bị chính sư môn phản bội.”
Trong không gian tĩnh lặng, câu nói ấy như mũi kiếm đâm vào lòng nàng.
Máu. Hoa đào. Vực sâu. Phản bội.
Những mảnh ký ức vỡ vụn lấp ló trong đầu nàng, như đang chờ được thức tỉnh.
Bên ngoài, gió thổi qua tuyết trắng, mang theo tiếng chuông đồng ngân dài.
Đêm ở Vô Ngân Cung dường như chưa bao giờ tĩnh mịch đến thế…