huyết nguyệt hoa đào

Chương 4: Vô Ngân Tuyết Lãnh


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Vô Ngân Cung nằm sâu trong vùng tuyết băng vạn dặm, quanh năm tuyết phủ không tan, chỉ có ánh sáng lạnh chiếu lên vách núi như một dải ngân hà đông cứng. Ngày nối đêm, đêm nối ngày, thời gian ở đây dường như ngừng trôi.

Sau hơn nửa tháng tỉnh lại, Linh Sương dần quen với nhịp sống nơi này. Nàng không còn là người bị giam giữ trên giường, mà được tự do bước ra ngoài, dạo quanh những hành lang gỗ dài nối liền các cung điện đá.

Thế giới bên trong Vô Ngân Cung hoàn toàn khác với lời đồn giang hồ. Người ngoài gọi nơi này là “Ma cung”, nơi quy tụ kẻ giết người không chớp mắt, tà khí ngút trời, nhưng thực tế, dưới lớp băng lãnh ấy lại là một trật tự riêng, nghiêm ngặt và tĩnh lặng.

Nàng thấy những người mặc áo đen luyện công trên quảng trường tuyết, từng chiêu kiếm gọn gàng, không tàn bạo mà kiên định. Họ không cười nói, nhưng ánh mắt đều sáng, chứa một loại tín niệm lặng lẽ.

“Ngươi nhìn họ như thể lần đầu thấy người vậy.”

Giọng Tịch Vân vang lên phía sau, vẫn là âm điệu trầm thấp, nhưng không còn lạnh đến thấu xương như lần đầu gặp.

“Ta từng nghĩ ma đạo là nơi tàn nhẫn, giết chóc.” Nàng nhìn hắn, ánh mắt phản chiếu ánh tuyết. “Nhưng họ… chỉ là người đang sống, đang luyện tập, chẳng khác gì đệ tử chính phái.”

“Chính – tà vốn chỉ là một chữ mà người đời tự đặt.” Hắn bước tới, đứng cạnh nàng. “Khi kẻ chính phái giết ngươi, họ gọi đó là trừ ma vệ đạo; khi kẻ ma đạo cứu người, thiên hạ lại gọi đó là mê hoặc nhân tâm.”

Nàng im lặng, lòng dậy sóng. Những lời ấy như gió quét qua tấm băng mỏng che ký ức trong nàng, để lộ ra khe nứt đầu tiên.

Tịch Vân nhìn về phía xa, nơi các đệ tử đang luyện kiếm trong tuyết. “Ngươi từng là người của chính đạo, hẳn rõ hơn ta: những kẻ khoác áo đạo hạnh đôi khi lại là kẻ máu lạnh nhất.”

Nàng không đáp, chỉ cúi đầu nhìn đôi bàn tay mình. Những vết thương cũ mờ đi, nhưng khi tưởng tượng lại cảnh rơi xuống vực, tim nàng vẫn nhói lên. Ai là kẻ phản bội? Ai là người đẩy nàng xuống?

Ngày trôi qua giữa tuyết lạnh, nhưng Linh Sương bắt đầu cảm thấy… ấm. Không phải bởi nhiệt độ, mà bởi con người nơi đây.

Từ Tiểu Trúc, một tiểu tỳ nhỏ tuổi luôn mang trà cho nàng, đến Lâm Quang, đệ tử luyện kiếm câm nhưng ánh mắt đầy trung hậu — ai nấy đều sống giản đơn, không màng thế sự.

Một buổi sáng, nàng đến viện dược thảo của Tô Hàn, y giả duy nhất của cung. Người đàn ông này tóc bạc nhưng sắc mặt hồng nhuận, dáng đi chậm rãi như mây trôi.

“Cô nương muốn học dược?” ông hỏi, giọng ấm như gió xuân hiếm hoi của Vô Ngân.

“Nếu được.” Nàng gật đầu. “Ta không muốn chỉ ngồi yên đợi ký ức quay lại.”

Tô Hàn cười, đôi mắt hiền hòa. “Tốt. Càng có việc để tâm, phong ấn trong đầu cô nương càng khó làm loạn. Ngươi có thiên phú, mạch tay ôn hòa, hợp với y đạo hơn là kiếm đạo.”

Nàng mỉm cười, lòng nhẹ đi phần nào. Cứ thế, mỗi ngày nàng đều đến học nhận dược, phân biệt thảo mộc, pha thuốc. Dưới tay nàng, những lá cây khô vụn biến thành dược tán, hương thơm lạ lùng khiến cả phòng ấm áp.

Một lần, khi nàng đang bào chế thuốc, Tịch Vân bất ngờ xuất hiện.

“Ngươi học dược?”

“Không được sao?” Nàng hỏi lại, ánh mắt lấp lánh.

“Không.” Hắn đáp khẽ, nhưng môi khẽ cong. “Chỉ là… lạ.”

“Lạ?”

“Ngươi không giống những người từng bước chân vào đây. Họ đều muốn luyện công, muốn mạnh hơn để giết kẻ thù. Còn ngươi, lại muốn học cứu người.”

“Có lẽ vì ta không muốn thành kẻ giết người.”

Tịch Vân nhìn nàng hồi lâu. Trong đôi mắt ấy, tuyết tan thành sương, lạnh giá dường như tan biến.

Mùa đông thứ ba mươi của Vô Ngân sắp đến. Gió núi mạnh hơn, tuyết dày hơn, nhưng trong cung bắt đầu chuẩn bị cho lễ “Tuyết Lãnh” – ngày duy nhất trong năm khi toàn bộ đệ tử được phép tạm ngưng tu luyện, tưởng nhớ người đã khuất.

Trong điện lớn, đèn lưu ly thắp sáng, khói hương bay lượn. Linh Sương được mời tham dự, đứng sau Tịch Vân, lặng lẽ quan sát.

Trên bàn thờ là hàng trăm bài vị, khắc tên những người từng ngã xuống trong các trận chiến giữa ma đạo và chính đạo.

Một lão nhân áo xám bước ra, giọng vang trầm hùng: “Bọn họ không phải ác nhân, chỉ là người bị ép phải chiến đấu để tồn tại!”

Tiếng hô đáp của hàng trăm người cùng vang lên: “Không quên huyết hải, không quên huynh đệ!”

Linh Sương siết chặt tay. Mỗi tiếng hô như đâm vào tim nàng, khiến lớp băng trong ký ức rạn nứt thêm một tầng.

Ký ức vụt hiện — nàng thấy máu, thấy ánh kiếm chói lòa, thấy sư phụ mình đứng trước mặt, ánh mắt lạnh tanh:

“Linh Sương, ngươi cấu kết ma đạo, tội không thể dung!”

Rồi là tiếng hét, tiếng gió, và bóng người đẩy nàng xuống vực.

Nàng bật thốt, giọng run rẩy: “Không… ta không phản bội…”

Mọi người trong điện quay lại. Chỉ có Tịch Vân nhanh chóng bước tới, một tay đỡ lấy nàng, truyền chân khí ổn định tâm mạch.

“Ngươi nhớ ra gì rồi?”

“Ta… thấy sư phụ ta… hắn đẩy ta xuống…”

Không khí đông cứng. Ánh đèn lưu ly lay động, chiếu lên gương mặt nàng — trắng bệch như tuyết.

Tịch Vân siết nhẹ vai nàng, giọng thấp như thì thầm: “Đừng vội. Ký ức khi vừa thức tỉnh dễ khiến tâm ma trỗi dậy. Ta sẽ giúp ngươi.”

Đêm ấy, tuyết rơi dày hơn mọi đêm trước.

Linh Sương ngồi một mình bên cửa sổ, nhìn tuyết trắng phủ kín hoa viên. Trong tay nàng là trâm ngọc khắc hoa đào — vật duy nhất gắn liền với quá khứ.

Cửa khẽ mở. Lần này, không phải Tịch Vân mà là Tô Hàn bước vào.

“Cô nương, ta có điều này muốn cho ngươi xem.”

Ông đưa ra một cuộn lụa cũ, bên trên vẽ hình một nữ nhân mặc bạch y, tay cầm kiếm, trên trâm cài chính là hình hoa đào.

Nàng sững người. “Đây là…”

“Là ngươi.”

Tô Hàn thở dài. “Ba năm trước, khi Ma – Chính đại chiến, có một nữ kiếm giả của chính đạo đã một mình xông vào trấn Huyết Nhai, cứu hàng chục người vô tội khỏi tay trưởng giáo Ma Tông. Nhưng cuối cùng lại bị chính sư môn kết tội ‘thông đồng tà đạo’. Họ truy sát nàng — và nàng rơi xuống vực sâu.”

Tô Hàn nhìn nàng, ánh mắt chứa đầy thương tiếc. “Người đó chính là Linh Sương của Thần Kiếm Sơn.”

Không khí lặng như băng. Mọi thứ trong đầu nàng vỡ tung.

Hóa ra… nàng từng là đệ tử Thần Kiếm Sơn, môn phái danh chính ngôn thuận nhất của thiên hạ.

Hóa ra, chính những người nàng gọi là đồng môn, lại đẩy nàng vào vực chết.

Linh Sương ngẩng đầu, ánh mắt dần trở nên kiên định. “Nếu là thật… ta phải tìm lại sự thật.”

Tô Hàn khẽ gật đầu, giọng buồn: “Nhưng nhớ kỹ, cô nương — chính đạo cũng có máu, ma đạo cũng có lòng người. Cẩn thận khi trái tim ngươi chọn bên.”

Sáng hôm sau, nàng đến tìm Tịch Vân.

“Ngươi đã biết.” Hắn không ngạc nhiên, chỉ đứng trên bậc thềm phủ tuyết, tay chắp sau lưng.

“Ta muốn xuống núi.” Nàng nói, giọng dứt khoát. “Ta phải tìm lại chân tướng.”

“Tâm ngươi chưa ổn, phong ấn chưa giải hết. Bước ra ngoài lúc này, ngươi sẽ bị cả chính đạo lẫn tà phái truy sát.”

“Ta không sợ.”

“Nhưng ta sợ.” Hắn quay lại, ánh mắt sâu thẳm. “Nếu ngươi chết một lần nữa, ta sẽ không thể cứu lại.”

Lời nói ấy khiến tim nàng khẽ run. Trong đôi mắt lạnh như băng ấy, có thứ gì đó mà nàng chưa từng thấy — sự lo lắng thật sự.

“Ngươi cứu ta, chăm sóc ta, dạy ta sống giữa nơi tuyết lạnh này… rốt cuộc là vì gì?”

Hắn im lặng. Tuyết rơi xuống vai áo đen, tan ra thành nước.

Cuối cùng, Tịch Vân chỉ nói: “Vì ngươi từng cứu ta, ba năm trước, ở Huyết Nhai.”

Câu nói như sấm nổ trong lòng nàng.

“Ngươi…”

“Phải. Lúc đó ta là Ma Tôn bị chính đạo vây giết, là ngươi chém đứt xiềng xích, cho ta đường sống. Từ đó, ta nợ ngươi một mạng.”

Hắn bước đến gần, giọng khẽ như hơi thở: “Linh Sương, Vô Ngân không giam ngươi. Nhưng một khi ngươi rời khỏi nơi này, thế gian sẽ không còn bình yên.”

Nàng nhìn hắn thật lâu, ánh mắt phản chiếu tuyết trắng và cả bóng dáng người đàn ông trước mặt — lạnh lẽo, cô độc, nhưng cũng đầy nhân tâm.

“Ta hiểu.” Nàng khẽ gật. “Nhưng nếu chính đạo đã phản bội, ta sẽ không để chúng định nghĩa ta lần nữa.”

Gió tuyết thổi qua, áo nàng bay phần phật.

Trên bầu trời xám bạc, bông tuyết tan thành sương — như linh hồn nàng, vừa yếu đuối, vừa mạnh mẽ.

Tịch Vân nhìn theo bóng nàng bước ra khỏi điện, chỉ khẽ nói, như lời hứa vang trong gió:

“Nếu thế gian muốn giết ngươi lần nữa, ta sẽ cùng ngươi nghịch thiên.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×