huyết nguyệt hoa đào

Chương 6: Âm Dương Tụ Khí Tâm Pháp


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm ở Vô Ngân Cung thổi qua từng nhánh tùng già, mang theo hơi lạnh cắt da. Ánh trăng hắt xuống hồ băng, vỡ thành vô số mảnh sáng bạc. Trong tĩnh thất bên bờ hồ, hai bóng người đối diện ngồi xếp bằng, khí tức trong phòng giao hòa, vừa ôn hòa vừa trầm tĩnh, như dòng nước ngầm chảy dưới lớp băng dày.

Linh Sương nhắm mắt, hơi thở mỏng nhẹ. Nàng đang nhập định theo phương pháp mà Tịch Vân vừa chỉ dạy. Trong đan điền, một luồng khí ấm áp dâng lên, nhưng chẳng bao lâu, nó bắt đầu rối loạn, chạy ngược mạch khiến nàng nhíu mày, sắc mặt tái đi.

“Dừng lại!” – Giọng Tịch Vân trầm thấp vang lên.

Nàng mở mắt, chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy một bàn tay lạnh như băng đặt lên lưng mình. Hơi thở hắn ổn định, từng luồng linh lực tinh thuần truyền sang, uốn lượn như dòng nước ôn hòa, đưa khí loạn trong cơ thể nàng quay về quỹ đạo.

“Ngươi hấp tấp rồi,” hắn nói, giọng nghiêm mà không lạnh, “Âm Dương Tụ Khí Tâm Pháp không thể dùng sức, chỉ có thể dùng tâm.”

“Ta…” Nàng hít sâu, khẽ run. “Ta cảm giác luồng khí kia như đang phản kháng ta. Mỗi khi ta cố dẫn, nó lại chạy ngược.”

“Vì ngươi dùng dương để áp âm,” Tịch Vân nói, tay vẫn không rời lưng nàng. “Ngươi vốn mang thể âm, phải để tâm hòa, không được cưỡng.”

Linh Sương khẽ cắn môi. “Vậy ngươi bảo ta phải làm sao?”

“Nghe ta,” hắn đáp ngắn gọn. “Ta sẽ dẫn khí cho ngươi lần nữa. Hít sâu, đừng sợ.”

Hắn áp tay trái lên huyệt Thiên Tâm trước ngực nàng, tay phải đặt ở lưng. Giữa hai người, linh lực giao nhau. Một luồng khí lạnh từ hắn, một luồng khí ấm từ nàng, dần hòa quyện, cuộn xoáy trong không trung như hai dòng sông âm dương.

Linh Sương cảm nhận rõ từng luồng khí đang lưu chuyển trong cơ thể mình, mềm mại nhưng mạnh mẽ. Làn hơi lạnh của hắn như nước tuyết tan, thấm vào mạch máu, hòa cùng hơi ấm trong đan điền, tạo thành một dòng lực cân bằng đến kỳ lạ.

Hắn nói chậm rãi, giọng đều như nhịp tim: “Tụ khí không chỉ là dung hợp linh lực, mà là dung hợp ý niệm. Nếu lòng ngươi còn sợ, Âm Dương không thể tụ.”

“Ta không sợ,” nàng đáp nhỏ, “ta chỉ… chưa quen với việc có người ở gần đến thế.”

Khóe môi Tịch Vân khẽ động, ánh mắt hơi trầm xuống. “Ngươi tưởng ta quen sao?”

Không khí giữa hai người bỗng chùng lại. Trong tĩnh lặng ấy, chỉ còn tiếng gió rít ngoài cửa, và nhịp hô hấp hòa vào nhau.

Một lát sau, hắn khẽ nói: “Tâm pháp này vốn là do tổ sư của Ma Tông sáng tạo. Khi hai người tu luyện cùng nhau, linh lực sẽ cộng hưởng, tăng gấp đôi. Nhưng nếu tâm không tĩnh, rất dễ tẩu hỏa nhập ma.”

Linh Sương khẽ nghiêng đầu. “Tẩu hỏa?”

“Là khi linh khí lẫn tạp niệm, cảm xúc chiếm lấy lý trí. Khi ấy, hai dòng khí âm – dương sẽ xung đột. Hậu quả…”

Hắn không nói tiếp, nhưng ánh mắt đủ khiến nàng hiểu.

“Ta sẽ không để điều đó xảy ra.”

“Vậy thì tập trung.”

Thời gian trôi qua, trong tĩnh thất chỉ còn ánh sáng mờ nhạt của trăng xuyên qua cửa sổ. Linh lực của cả hai người dần hòa làm một, xoáy thành luồng sáng mỏng manh, lan khắp gian phòng. Từng hạt bụi trong không khí như cũng bị hút vào quỹ đạo ấy, lấp lánh như sao trời.

Linh Sương cảm nhận được trong đan điền một cơn chấn động nhẹ. Cảm giác này lạ lẫm mà sâu sắc, như có một phần linh lực của hắn hòa vào mình, khiến thân thể nhẹ bẫng, tâm trí sáng hơn.

“Ngươi đang lấy khí của ta…” nàng thì thầm.

“Không,” hắn đáp, “ta đang cho ngươi một phần của ta.”

Câu nói đơn giản ấy khiến nàng mở mắt. Hắn vẫn ngồi đối diện, gương mặt bình tĩnh nhưng trong ánh mắt có thứ gì đó khó diễn tả — không phải lạnh, mà là một sự trầm lặng ẩn chứa nỗi lo.

“Ngươi không sợ bị ta lấy hết linh lực sao?” nàng hỏi, giọng nửa trêu nửa thật.

“Ngươi không có tâm hại người.”

“Ngươi tin ta đến vậy?”

“Không. Ta cảm được.”

Ánh trăng rọi lên khuôn mặt hắn, vẽ thành đường viền lạnh lùng mà tuấn mị. Câu trả lời của hắn, ngắn gọn nhưng như lưỡi kiếm khẽ gõ vào lòng nàng.

Linh Sương khẽ hạ mi mắt, giấu đi ánh nhìn lay động.

Nửa canh giờ sau, cả hai cùng thu công.

Nàng mở mắt, cảm thấy trong cơ thể như có một luồng khí mới — ấm áp, vững chắc, dễ chịu hơn bao giờ hết.

“Ngươi đã bước vào tầng đầu của Tụ Khí Tâm Pháp,” Tịch Vân nói. “Từ giờ, khi chiến đấu, chỉ cần giữ tâm bình, ngươi có thể dùng nội lực linh hoạt hơn gấp đôi.”

“Cảm ơn ngươi,” nàng nói thật lòng.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Đừng cảm ơn ta. Từ giờ ngươi là người của Vô Ngân Cung, cũng là người của ta dạy. Tự mình phải bước đi bằng chính kiếm của mình.”

“Người của ngươi dạy?” nàng khẽ cười. “Nghe cứ như ta thuộc về ngươi vậy.”

Tịch Vân hơi khựng, rồi tránh ánh mắt nàng. “Ta không có ý đó.”

“Ta biết,” nàng đáp nhẹ, “nhưng có lẽ… ta cũng không thấy phản cảm.”

Khoảnh khắc ấy, không khí như đông lại. Gió lạnh thổi qua, nhưng trong tĩnh thất chỉ còn hơi ấm.

Sáng hôm sau, Linh Sương ra băng hồ luyện kiếm. Kiếm trong tay nàng giờ đã khác. Mỗi chiêu thức nhu hòa hơn, linh hoạt hơn, ánh kiếm loang loáng như sợi lụa.

Tịch Vân đứng ở xa nhìn nàng, khóe môi hơi cong — không phải nụ cười, mà là sự tán thưởng hiếm hoi.

Một đệ tử áo xám tiến lại gần, khẽ cúi đầu: “Cung chủ, tin tức từ phương bắc. Có người của Thần Kiếm Sơn đã xuất hiện ở biên cảnh, dường như đang tìm tung tích của một nữ đệ tử mất tích.”

Tịch Vân khẽ nhíu mày, ánh nhìn hướng về phía Linh Sương đang xoay kiếm. Ánh nắng phản chiếu lên gương mặt nàng, trong sáng, thuần tịnh đến mức khiến người ta khó mà tin nàng từng là kẻ của chính đạo hay ma đạo.

“Tiếp tục theo dõi. Không được để họ đến gần Vô Ngân,” hắn nói khẽ.

“Vâng.”

Khi đệ tử rời đi, hắn vẫn không rời mắt khỏi bóng trắng kia. Trong lòng, một luồng suy nghĩ rối bời dâng lên.

Nếu nàng thực sự là người Thần Kiếm Sơn… thì sớm muộn gì cũng sẽ nhớ lại.

Mà khi đó, nàng sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt nào?

Tối hôm ấy, khi Linh Sương quay về tĩnh thất, Tịch Vân đã chờ sẵn. Hắn đặt trước mặt nàng một cuộn giấy vàng cổ.

“Đây là phần thứ hai của Âm Dương Tụ Khí Tâm Pháp. Nếu muốn lĩnh hội toàn bộ, phải luyện cùng ta trong vòng bảy ngày.”

“Bảy ngày?”

“Trong bảy ngày, không được rời khỏi tĩnh thất, không được phân tâm. Ngươi có dám không?”

Linh Sương nhìn hắn, trong mắt ánh lên tia sáng kiên định. “Dù phải ở cùng ngươi bảy năm, ta cũng dám.”

Hắn khẽ nhướng mày, rồi bật cười nhẹ, hiếm hoi đến lạ. “Ngươi càng ngày càng biết nói lời khiến người khác khó đối.”

“Ta chỉ nói thật.”

Bảy ngày sau đó, hai người cùng luyện trong tĩnh thất. Mỗi đêm, linh lực giao hòa, khí âm dương xoắn vào nhau thành cột sáng, chiếu rực cả gian phòng. Tịch Vân giữ tâm bình ổn, nhưng có đôi khi, khi bàn tay hắn chạm vào cổ tay nàng, tim vẫn khẽ dao động — thứ cảm xúc mà hắn tưởng mình đã giết chết từ lâu.

Còn Linh Sương, mỗi lần nhắm mắt nhập định, đều thấy bóng hắn trong tâm hải: tĩnh lặng, cô độc, và ẩn chứa nỗi đau sâu thẳm.

Ngày thứ bảy, khi bế công hoàn tất, hai người cùng mở mắt. Luồng khí trong cơ thể họ đã hòa đến mức khó phân tách, tựa như hai dòng nước chảy chung một hướng.

“Ngươi đã thành công,” hắn nói. “Từ nay, ngươi có thể tự điều hòa linh lực, không cần dựa vào ai nữa.”

Nàng nhìn hắn, ánh mắt trong như gương nước. “Vậy còn ngươi? Sau bảy ngày, ngươi… có mệt không?”

“Không.”

“Nhưng trán ngươi có mồ hôi.”

Hắn chạm vào, khẽ cười. “Có lẽ ta cũng cần nghỉ.”

Nàng đứng dậy, đi đến bên hắn, rút trong tay áo ra một chiếc khăn lụa trắng. “Để ta.”

Hắn không phản đối. Nàng nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn, động tác chậm rãi, cẩn trọng đến lạ. Trong khoảnh khắc đó, ánh trăng ngoài cửa chiếu lên cả hai người, như dệt sợi bạc mảnh quấn quanh.

Giữa không gian tĩnh mịch, linh lực còn sót lại lấp lánh, tựa như đang ngân nga khúc ca không lời của hai tâm hồn đã chạm vào nhau.

Nhưng bên ngoài tĩnh thất, trong màn tuyết trắng, một bóng đen đang đứng lặng nhìn.

Trên tay hắn là tấm lệnh bài khắc hình thanh kiếm gãy — dấu hiệu của Thần Kiếm Sơn.

Giọng hắn khẽ vang, lạnh như gió:

“Linh Sương… cuối cùng cũng tìm thấy ngươi rồi.”


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×