kẻ săn người trong bóng tối

Chương 3: VỆT MÁU TRONG ĐÊM


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm đó, bầu trời u ám, trăng mờ bị che khuất bởi những đám mây dày đặc. Cả thị trấn rơi vào tĩnh lặng nặng nề, chỉ còn tiếng chó tru vẳng ra từ xa.

Thanh tra Lâm Khải ngồi trong phòng trọ đơn sơ, trước mặt là những bức ảnh chụp hiện trường. Ánh đèn vàng leo lét soi gương mặt anh, hốc hác và căng thẳng. Ngón tay anh dừng lại ở một chi tiết mà những cảnh sát khác đã bỏ qua: vệt máu khô kéo dài ra phía cửa sau căn nhà gỗ.

Anh nhíu mày.

“Không phải tất cả nạn nhân đều bị giết trong nhà… Có kẻ bị lôi đi.”

Không chần chừ, Khải khoác áo, mang theo đèn pin và súng, rồi rời phòng.


Con đường mòn

Anh quay lại căn nhà gỗ. Đêm nay, không ai dám bén mảng đến đó. Gió thổi từng hồi rít qua những khe ván. Bầu không khí đặc quánh mùi ẩm mốc.

Khải bật đèn pin, ánh sáng rọi xuống nền đất ẩm. Ở góc sau ngôi nhà, quả nhiên, những vệt máu loang lổ dẫn ra con đường mòn xuyên rừng. Vết máu cũ đã ngả màu nâu, nhưng vẫn còn nhận ra rõ.

Anh cúi xuống, quan sát kỹ: dấu vết không phải kéo lê xác, mà giống như một người bị thương tự bước đi, máu nhỏ giọt theo từng bước.

“Có thể… còn ai đó sống sót?” Khải thầm nghĩ.

Anh lần theo vệt máu, bước vào rừng.


Trong rừng

Càng đi sâu, không khí càng lạnh lẽo. Cành cây khô gãy răng rắc dưới chân, như tiếng xương vỡ. Đèn pin lia qua, những bóng cây biến thành những hình thù méo mó, như đang chực lao tới.

Bỗng anh nghe thấy một âm thanh kỳ lạ – tiếng hát khe khẽ. Âm điệu ngọt ngào, trẻ thơ, nhưng vang vọng trong đêm tối khiến da gà anh nổi khắp người.

“…La… la… la…”

Khải dừng bước, tim đập mạnh. Ánh sáng đèn pin chao đảo. Anh lia nhanh về phía âm thanh. Không có ai cả, chỉ là khoảng rừng đen kịt. Nhưng khi anh tắt đèn pin trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, ở xa xa, có những đốm sáng đỏ lóe lên như đôi mắt đang dõi theo.

Khải rút súng, hét lớn:
“Ai ở đó?!”

Không tiếng trả lời. Chỉ có tiếng gió và… tiếng cười trẻ con vang vọng.


Ngôi nhà hoang

Vệt máu dẫn tới một khoảng trống trong rừng. Ở đó, Khải nhìn thấy những tàn tích cũ kỹ – phần nền cháy sém của một ngôi nhà. Trên bức tường gạch còn sót lại, có những dấu vẽ nguệch ngoạc bằng than và máu khô.

Khải nhận ra ngay: đây chính là trại trẻ mồ côi năm xưa.

Anh tiến gần, đèn pin chiếu vào một góc tường. Có thứ gì đó khắc vào gạch: những dòng chữ méo mó, như được viết bởi bàn tay run rẩy:

"Chúng ta không bao giờ được tha thứ…"

Khải run nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, anh nghe rõ ràng một tiếng thì thầm ngay sau lưng, sát bên tai:
“Khải…”

Anh quay phắt lại, súng giơ lên. Không có ai. Chỉ là gió thổi, cành cây lay động.

Nhưng vệt máu đã biến mất ở ngay đây. Dường như người để lại nó đã dừng lại… và biến mất vào bóng tối.

Khải siết chặt súng, ánh mắt căng thẳng. Trong lòng anh chợt dấy lên một cảm giác kinh hoàng: Có thể nạn nhân chưa chết. Nhưng thứ còn sót lại ở đây… chưa chắc đã là con người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×