kẻ săn người trong bóng tối

Chương 5: ÁC MỘNG TÁI SINH


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm ấy, sau khi rời khỏi nhà bà Cúc, trong đầu Khải hỗn loạn. Anh không còn biết nên tin điều gì. Lời nói của bà lão – “Chính cậu cũng từng ở đó” – cứ vang lên, như một tiếng chuông ma quái dội vào tâm trí.

Anh cố chợp mắt khi trời đã gần sáng. Nhưng giấc ngủ chẳng mang lại sự bình yên nào.


Giấc mơ kinh hoàng

Khải thấy mình đứng trong một căn phòng tối om. Tường xung quanh loang lổ, có mùi ẩm mốc của vôi vữa cũ. Đèn nê-ông treo trên trần chập chờn, phát ra những tiếng “tách, tách” lạnh lẽo.

Trong căn phòng, có nhiều đứa trẻ ngồi thành hàng, mặt tái mét, đôi mắt vô hồn. Mỗi đứa đều ôm một con búp bê nhỏ, nhưng búp bê đều bị rách, ruột bông lòi ra, có chỗ dính cả vệt máu.

Một âm thanh vang lên từ loa phóng cũ gắn trên tường:
“Đã đến lúc bắt đầu buổi thử nghiệm. Ngồi yên, nghe và lặp lại.”

Ngay lập tức, loa phát ra tiếng hát. Không phải hát của người, mà giống như giọng trẻ con, nhưng méo mó, kéo dài như rít gió:
“…La… la… la…”

Từng đứa trẻ cất giọng theo, run rẩy. Khải cũng mở miệng, nhưng không điều khiển được bản thân. Trong khi đó, cánh cửa sắt chậm rãi mở ra.

Một kẻ bước vào. Nó cao lớn, toàn thân quấn áo choàng đen. Trên đầu, nó đội một chiếc mặt nạ hình đầu thú, đôi mắt đỏ rực, sáng như than hồng.

Bóng đen tiến lại gần, dừng trước mặt Khải. Nó cúi xuống, bàn tay khổng lồ, lạnh buốt đặt lên vai cậu bé. Một giọng nói trầm vang trong đầu:

“Đến lượt mày rồi…”


Thức tỉnh

Khải bật dậy, hét lớn. Tim đập dồn dập như muốn nổ tung lồng ngực. Phòng trọ chìm trong bóng tối, chỉ có tiếng đồng hồ kêu tích tắc. Anh run rẩy đưa tay lên cổ…

Trên cổ tay phải, rõ ràng có một vết bầm tròn tím tái, in hằn y như có ai đó vừa siết chặt lấy anh.

Khải thở gấp, mồ hôi lạnh ướt đẫm áo. Anh chợt nhận ra:
“Đây không chỉ là mơ. Đây là… ký ức.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×