Chiều hôm sau, Khải nhận được thông tin từ bà Cúc: một người sống sót từ trại trẻ mồ côi năm xưa đang còn ở thị trấn. Người đó tên Minh, hiện sống lang thang, kín đáo, luôn tránh tiếp xúc với dân làng.
Khải tìm đến một căn nhà hoang gần bìa rừng, nơi Minh được nhìn thấy. Người đàn ông xuất hiện trong bóng hoàng hôn: gầy gò, mắt sâu thẳm, tóc rối bù. Anh ta cười khẩy, nụ cười vừa mệt mỏi vừa điên loạn.
“Ngươi… là ai mà lại quan tâm đến trại trẻ?” Minh hỏi, giọng run rẩy nhưng sắc bén.
Khải giới thiệu: “Tôi là Thanh tra Lâm Khải. Tôi điều tra các vụ án giết người liên quan trại trẻ mồ côi. Tôi biết… cậu từng ở đó.”
Minh im lặng, nhìn Khải chăm chú. Sau một hồi, anh ta bật ra những lời khiến Khải bàng hoàng:
“Cậu… cũng từng ở đó. Tôi nhớ… đêm cháy trại, chúng tôi bị bắt làm thí nghiệm. Những đứa trẻ không nghe lời… bị trừng phạt. Cậu… là một trong những đứa may mắn thoát ra. Nhưng… còn một đứa nữa. Nó sống sót. Nó… trở lại.”
Khải cảm giác tim mình thắt lại. Những ký ức mơ hồ trong đầu trỗi dậy: ánh lửa, tiếng khóc, hình bóng mặt nạ đầu thú. Anh bàng hoàng nhận ra: chính những ký ức bị phong ấn đã được đánh thức bởi vụ án máu.
Minh tiếp tục:
“Người đó… trở thành hung thủ. Nó nhớ tất cả. Nó tin rằng chỉ có nghi lễ máu mới giải thoát những đứa trẻ bị bỏ rơi… và bây giờ… nó muốn cậu tham gia.”
Khải nhắm mắt. Cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh hiểu rằng hung thủ không chỉ sát hại vô tội, mà còn đang hoàn tất nghi lễ máu, và Khải chính là mảnh ghép cuối cùng.
Minh nhìn Khải với ánh mắt hoang dại:
“Cậu không thể dừng nó. Nó… biết mọi di chuyển của cậu. Nó… từng là bạn chơi của cậu.”
Khải lặng người. Một phần ký ức lóe lên: cậu bé Khải thuở nhỏ, cùng một đứa trẻ khác chạy quanh sân trại, cười đùa. Đứa trẻ ấy… chính là hung thủ hiện tại.
Minh lùi vào bóng tối, bỏ lại Khải giữa khoảng trống hoang vắng. Gió rít qua rừng, mang theo âm thanh khe khẽ: tiếng cười trẻ con – pha lẫn tiếng rít lạnh buốt.