kẻ săn người trong bóng tối

Chương 9: TIẾNG CƯỜI TRONG BÓNG TỐI


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rừng đêm dày đặc, gió rít qua từng kẽ lá, làm những tán cây nghiêng ngả như những bóng ma khổng lồ. Khải bước chậm, đèn pin lia qua từng vệt máu loang. Mỗi bước đi như nặng trĩu vì cảm giác có ánh mắt theo dõi.

Đột nhiên, từ phía trước, vang lên tiếng cười trẻ con – khe khẽ, méo mó, pha trộn với âm vang rùng rợn của đêm tối. Khải dừng lại, tim đập mạnh. Tiếng cười ấy quen thuộc đến ám ảnh, khiến anh lặng người.

“Ngươi… đã đến,” giọng nói vang lên từ bóng tối, trầm đục nhưng vẫn có chút trẻ con.

Khải hít sâu, nâng súng:
“Hiện ra đi! Không ai được phép làm hại trẻ em nữa!”

Một bóng đen xuất hiện giữa tán cây. Ánh sáng pin lia tới, lộ khuôn mặt đeo mặt nạ đầu thú, mắt đỏ rực như lửa than. Khải nhận ra ngay: đây chính là người bạn cùng trại mồ côi, đứa trẻ sống sót mà Minh từng nhắc đến – giờ đã trở thành hung thủ.


Cuộc đối đầu đầu tiên

Hung thủ không trả lời. Nó chỉ đứng đó, im lặng, rồi bất ngờ cười – tiếng cười gây ám ảnh, vừa ngây thơ vừa điên loạn.
Khải bước tới:
“Tại sao… tại sao ngươi làm vậy?”

Người đội mặt nạ nghiêng đầu, giọng thầm thì:
“Để trả thù… để hoàn thành nghi lễ… và để các đứa trẻ được giải thoát.”

Khải sững người. Anh nhận ra hung thủ tin rằng các vụ giết người là một nghi lễ cổ xưa, không phải đơn thuần trả thù. Mỗi nạn nhân đều là phần của “nghi thức” mà hắn tin sẽ gọi linh hồn trẻ em trở lại.


Cận cảnh kinh hoàng

Hung thủ bước tới gần vòng tròn máu trên mặt đất. Khải quan sát kỹ: mọi chi tiết đều được chuẩn bị công phu, từ dấu hiệu trên búp bê, các ký hiệu máu, đến vết chân trên đất. Đây là một nghi thức tái hiện từng bước một từ ký ức trại trẻ.

Hung thủ nhấc búp bê cháy sém lên, cười khẩy:
“Ngươi… là mảnh ghép cuối cùng… nếu không hoàn thành nghi lễ, mọi thứ sẽ thất bại.”

Khải cảm nhận sự điên loạn trộn với trí tuệ bệnh hoạn trong ánh mắt hung thủ. Anh biết mình không chỉ đối diện với một tên sát nhân, mà còn với một kẻ bị ám ảnh cả đời.


Sự lựa chọn sống còn

Khải hạ súng một chút, cố gắng tiếp cận bằng lời nói:
“Ngươi không cần giết người nữa. Hãy dừng lại. Tôi… sẽ giúp ngươi đối diện quá khứ.”

Hung thủ im lặng, nhưng ánh mắt vẫn đỏ rực. Lửa căm thù và điên loạn như sẵn sàng bùng lên. Bóng đen đó gần như hòa vào rừng, khiến Khải cảm giác như mình đang đứng trước một sinh vật không hoàn toàn là người.

Một cơn gió mạnh thổi qua, những tán lá xào xạc, và hung thủ biến mất vào bóng tối, chỉ để lại tiếng cười xa dần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×