Một buổi chiều thu, ánh nắng vàng nhạt len qua tán lá, phủ lên con đường rợp bóng cây trước quán cà phê. Linh và Hạo dạo bước bên nhau, không gian xung quanh như chậm lại, chỉ còn lại tiếng lá xào xạc và nhịp tim của họ. Những ký ức mơ hồ, những khoảnh khắc từ quá khứ giờ đã rõ ràng hơn, nhưng đồng thời cũng kéo theo những cảm xúc mới – sự bối rối, hồi hộp, và một niềm tin kỳ lạ vào định mệnh.
Hạo bất ngờ dừng lại, nhìn Linh chăm chú. Ánh mắt anh dịu dàng nhưng kiên định. “Linh… mình muốn nói với cậu một điều,” anh bắt đầu, giọng trầm ấm. “Mình… muốn bảo vệ cậu. Không chỉ trong công việc, không chỉ trong cuộc sống hiện tại, mà cả trong những thử thách phía trước.”
Linh ngạc nhiên, tim nhói lên một nhịp. Cô nhìn anh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa cảm động: “Bảo vệ… sao anh lại nói vậy?”
Hạo thở sâu, cầm tay cô, ánh mắt đầy quyết tâm: “Bởi vì mình biết, chúng ta có một kết nối đặc biệt. Những ký ức từ quá khứ, những giấc mơ mơ hồ… tất cả đều cho mình cảm giác rằng cậu không chỉ là người quan trọng với mình hiện tại, mà còn là một phần của định mệnh mình chưa từng hiểu rõ.”
Linh thấy lòng mình ấm áp, như có một luồng ánh sáng dịu dàng len qua từng góc tim. “Mình cũng… cảm giác như vậy. Những gì xảy ra gần đây, những giấc mơ, cả những ký ức mơ hồ… mình thấy chúng dẫn lối cho chúng ta.”
Hạo mỉm cười, hơi nghiêng đầu gần Linh, giọng dịu dàng: “Vậy thì mình hứa… sẽ luôn ở bên cậu, che chở, và cùng cậu vượt qua mọi khó khăn. Dù có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ không bao giờ phải đối mặt một mình.”
Linh cảm giác mắt mình ươn ướt, nhưng nụ cười hiện lên rạng rỡ. Cô nắm chặt tay Hạo, tim hòa nhịp cùng anh: “Mình tin… tin vào anh, và… tin vào định mệnh đã đưa chúng ta gặp nhau.”
Không gian xung quanh như lắng lại, chỉ còn hai con người, tay trong tay, nhìn nhau với sự tin tưởng tuyệt đối. Khoảnh khắc ấy không chỉ là lời hứa của Hạo, mà còn là điểm khởi đầu cho một tình cảm sâu sắc – nơi quá khứ, hiện tại và tương lai hòa làm một.
Họ tiếp tục đi dạo, trò chuyện về những ước mơ nhỏ, về những kế hoạch tương lai, nhưng trong lòng mỗi người đều hiểu rằng, mối liên kết giữa họ không chỉ là tình yêu, mà còn là một định mệnh sâu sắc, được khởi nguồn từ ký ức và trải nghiệm từ lâu lắm rồi.
Linh thầm nghĩ: Nếu tất cả mọi thứ từ ký ức đến hiện tại đều là định mệnh, thì mình sẽ trân trọng từng khoảnh khắc này, cùng Hạo bước tiếp trên con đường phía trước.
Hạo nhìn Linh, ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy quyết tâm: “Dù tương lai có ra sao, mình sẽ luôn ở bên cậu. Chỉ cần cậu nắm tay mình, chúng ta sẽ vượt qua mọi thứ.”
Cả hai im lặng một lúc lâu, để cảm giác an yên lan tỏa. Lời hứa ấy không chỉ là ngôn từ, mà là một sợi dây vô hình kết nối họ với nhau – một lời nhắc nhở rằng, định mệnh đã đưa họ gặp nhau, và giờ đây, họ sẽ cùng nhau viết tiếp câu chuyện của mình, từng bước một, với niềm tin và tình yêu vững chắc.
Buổi chiều dần tắt nắng, nhưng trong tim Linh và Hạo, một ánh sáng ấm áp vẫn rực rỡ, dẫn lối cho những chương tiếp theo trong hành trình định mệnh này.