Một buổi sáng thứ Hai, không khí văn phòng rộn ràng nhưng Linh cảm thấy một luồng căng thẳng bất ngờ. Hạo vừa bước vào, vẫn nở nụ cười với cô, nhưng vẻ mặt có phần khựng lại khi nhìn thấy một người quen bước vào phòng.
Cô gái ấy không xa lạ với Hạo – và ngay lập tức, Linh nhận ra sự khác lạ trong ánh mắt anh. Người đó là Mai, một người bạn cũ của Hạo từ thời đại học, từng gắn bó và có những kỷ niệm đặc biệt với anh. Mai tiến tới, nở nụ cười đầy tự tin nhưng cũng hơi khó đoán: “Chào Hạo, lâu rồi không gặp. Và… Linh, có vẻ chúng ta chưa gặp nhau lần nào.”
Linh gật đầu, cố giữ bình tĩnh. Trong lòng, một cảm giác bất an len lỏi. Cô biết rằng Mai không chỉ là người bạn bình thường – có một sợi dây liên kết sâu giữa Mai và Hạo trong quá khứ, và giờ đây, sự xuất hiện của cô ấy có thể thử thách mối quan hệ vừa mới được vun đắp giữa Linh và Hạo.
Hạo mỉm cười nhưng giọng trầm: “Mai… lâu quá nhỉ. Cậu tới đây làm gì?”
Mai nhún vai, ánh mắt đầy ẩn ý: “Mình muốn nói chuyện với cậu về vài chuyện cũ. Và… cũng muốn làm quen với Linh.”
Linh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Một phần cô muốn tỏ ra bình tĩnh, nhưng phần khác vẫn lo lắng. Cô nhìn Hạo, thấy anh hơi căng thẳng nhưng vẫn giữ ánh mắt dịu dàng với cô.
Trong vài ngày tiếp theo, Mai thường xuyên xuất hiện tại công ty, thỉnh thoảng nhắn tin hỏi han Hạo, kể cả những câu chuyện cũ mà Linh chưa từng nghe. Mỗi lần như vậy, Linh lại cảm thấy một làn sóng ghen nhẹ nhàng trỗi dậy, kèm theo những câu hỏi bất an trong lòng: Liệu Hạo còn nhớ quá khứ với Mai? Liệu anh còn cảm xúc nào chưa nói ra?
Hạo nhận thấy sự lo lắng của Linh, một buổi tối, anh nắm tay cô và nói: “Linh, mình hiểu cảm giác của cậu. Mai… đúng là có một phần quá khứ với mình, nhưng hiện tại, mọi thứ đều khác. Chính cậu mới là người quan trọng với mình. Mình không để quá khứ ảnh hưởng đến chúng ta.”
Linh nhìn vào mắt Hạo, thấy ánh nhìn chân thành và quyết tâm. Cô hít một hơi, để lòng bình tĩnh trở lại: “Mình tin anh… nhưng vẫn hơi lo lắng. Sự xuất hiện của Mai khiến mình cảm thấy… không an toàn.”
Hạo siết nhẹ tay cô: “Không sao. Chúng ta đã vượt qua ký ức mơ hồ, những thử thách nhỏ trước đây… thì chuyện này cũng chỉ là một thử thách nữa thôi. Mình sẽ luôn ở bên cậu, để cậu không phải lo lắng.”
Những ngày tiếp theo, Linh học cách chấp nhận và tin tưởng Hạo, thay vì để những lo lắng và nghi ngờ chi phối. Cô nhận ra rằng tình cảm thật sự được xây dựng từ sự tin tưởng và thấu hiểu, chứ không phải từ sự xuất hiện của người khác.
Mai dần nhận thấy Hạo và Linh có một kết nối đặc biệt và bền vững. Cô ấy vẫn xuất hiện, nhưng không còn tìm cách gây rối hay phá vỡ mối quan hệ. Thay vào đó, sự hiện diện của Mai trở thành một phép thử âm thầm, giúp Linh và Hạo thêm chắc chắn về tình cảm của mình.
Khi tối đến, Linh và Hạo đi dạo trên con đường quen thuộc, tay trong tay. Linh nhìn Hạo, nở nụ cười: “Thử thách này cũng qua rồi nhỉ?”
Hạo mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô: “Đúng vậy. Mỗi thử thách chỉ khiến chúng ta thêm tin tưởng vào nhau. Và dù có chuyện gì xảy ra, mình biết rằng định mệnh đã đưa chúng ta đến bên nhau.”
Khoảnh khắc ấy, Linh cảm nhận được sự vững chắc và an yên – rằng tình yêu của họ không chỉ dựa trên hiện tại mà còn được nuôi dưỡng bởi ký ức, định mệnh và sự kiên định vượt qua mọi thử thách.