Sáng hôm sau, mưa đã dừng hẳn.
Đà Lạt sau cơn mưa như được gột rửa, bầu trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi, ánh nắng len qua những tán thông, chiếu xuống những giọt nước còn vương trên cành, long lanh như pha lê.
Trong căn biệt thự, không gian im lặng đến lạ. Chỉ còn tiếng tách nhẹ của đồng hồ treo tường và mùi cà phê thoang thoảng trong bếp.
Hạ Vy ngồi ở bàn ăn, mái tóc buộc gọn, đôi mắt hơi sưng vì đêm qua không ngủ. Trước mặt cô, chiếc USB nằm im trên bàn, ánh sáng phản chiếu khiến nó trông như một mảnh ký ức đông cứng.
Cô không mở nó ra — cô muốn để Minh Dương tự làm điều đó.
Cánh cửa mở. Minh Dương bước vào, áo sơ mi trắng, gương mặt vẫn còn vương chút mệt mỏi. Anh dừng lại, ánh mắt dừng trên cô, dịu dàng và dè dặt như thể sợ phá vỡ khoảng lặng mong manh này.
— Em dậy sớm quá. — Anh nói khẽ.
— Không ngủ được. — Cô đáp, giọng nhẹ.
Anh ngồi xuống đối diện, ánh mắt nhìn chiếc USB. Một lát sau, anh đưa tay cắm nó vào máy tính, màn hình sáng lên.
Những file tài liệu cũ, những đoạn email nội bộ, những bản sao hợp đồng xuất hiện. Dòng thời gian khớp với ký ức ba năm trước. Và cuối cùng, có một đoạn video giám sát — ngày mà vụ bê bối truyền thông xảy ra.
Màn hình chiếu cảnh Trần Mẫn đang lén sao chép dữ liệu từ máy tính trong phòng Minh Dương. Hình ảnh rõ ràng, không thể chối cãi.
Căn phòng chìm trong im lặng.
Hạ Vy nhìn không chớp mắt, trái tim thắt lại. Mỗi giây trôi qua là một nhát dao cứa vào lòng. Cô nhớ lại những đêm cô tự hỏi vì sao anh không thanh minh, vì sao anh im lặng để cô rời đi — hóa ra, là vì cô.
Khi video kết thúc, Minh Dương khẽ rút USB ra, bàn tay run nhẹ.
Anh ngẩng đầu, nhìn cô, giọng trầm nhưng ấm áp:
— Giờ em đã hiểu vì sao anh không nói rồi chứ?
Cô gật đầu, nước mắt khẽ rơi:
— Em hiểu… nhưng em vẫn giận.
Anh mỉm cười, nụ cười hiền đến lạ:
— Em có quyền giận. Anh đã để em chịu đựng quá nhiều.
Cô nhìn anh, lòng dậy lên hàng ngàn cảm xúc.
— Lẽ ra anh phải nói với em, Dương à. Nếu anh nói, em sẽ không bỏ đi, sẽ không sống ba năm trong dằn vặt như thế.
Anh thở dài, đôi mắt dịu lại:
— Lúc đó anh nghĩ mình mạnh mẽ. Giờ mới biết, im lặng không bao giờ là cách để bảo vệ người mình yêu.
Cả hai im lặng thật lâu. Ánh sáng sớm chiếu qua khung cửa, nhuộm vàng không gian.
Hạ Vy khẽ nói, giọng nhỏ như hơi thở:
— Bây giờ… anh định làm gì?
Anh đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.
— Anh sẽ công bố lại toàn bộ vụ việc. Trần Mẫn sẽ phải chịu trách nhiệm cho những gì cô ta gây ra.
— Còn em? — Cô hỏi.
Anh quay lại, ánh mắt sâu thẳm:
— Anh không dám xin em tha thứ. Nhưng nếu có thể, anh chỉ muốn em ở lại. Đừng rời đi nữa.
Cô cúi đầu, ngón tay xoay xoay ly cà phê trước mặt. Trong lòng cô, cảm xúc đan xen như sóng. Một phần muốn tha thứ, phần khác vẫn sợ tổn thương lần nữa.
Cô nói khẽ:
— Tha thứ không có nghĩa là quên, anh Dương.
Anh mỉm cười, bước lại gần, giọng nhẹ như gió:
— Anh không cần em quên. Anh chỉ mong được làm gì đó để những vết thương kia không còn đau nữa.
Cô ngẩng lên, ánh mắt chạm ánh mắt anh. Trong đó, không còn giận dữ, chỉ còn hai người từng yêu nhau đến kiệt sức, đang cố tìm đường quay về.
Buổi trưa, cả nhóm dự án tập trung họp khẩn. Minh Dương công bố quyết định mới: tạm đình chỉ Trần Mẫn, đồng thời chuyển toàn bộ hồ sơ vụ việc ba năm trước cho cơ quan điều tra độc lập.
Căn phòng im phăng phắc khi anh nói:
— Dương Minh không dung thứ cho bất kỳ hành vi nào làm tổn hại đến danh dự và con người.
Hạ Vy ngồi cuối bàn, nhìn anh. Cô thấy rõ trong ánh mắt anh — không còn là người đàn ông im lặng, mà là người sẵn sàng đối mặt với quá khứ.
Sau buổi họp, Mẫn bị đưa đi. Khi bước ngang qua cô, ánh mắt Mẫn lạnh băng:
— Cô thắng rồi. Nhưng đừng nghĩ anh ấy sẽ thuộc về cô mãi mãi.
Hạ Vy không đáp. Cô chỉ nhìn theo, lòng không hả hê, chỉ thấy mệt mỏi và trống rỗng.
Buổi chiều, khi mọi người rời đi, cô ra ngoài vườn. Mưa đã ngừng từ sáng, nhưng đất vẫn còn ướt. Những bông oải hương khẽ nghiêng mình trong gió nhẹ, hương thơm lan khắp không gian.
Minh Dương đi tới, không nói gì, chỉ đưa cho cô một tấm vé máy bay.
— Về thành phố cùng anh nhé. Dự án này đã xong rồi.
Cô nhìn tấm vé trong tay, im lặng. Cô nhớ lại đêm mưa, nhớ lại những hiểu lầm, những giọt nước mắt, những lần muốn bỏ đi mà không thể.
Cuối cùng, cô hỏi khẽ:
— Nếu em đi, mọi chuyện sẽ bắt đầu lại từ đâu?
Anh mỉm cười, bước đến gần, nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm như nắng sau mưa:
— Từ ngày hôm nay. Không phải từ quá khứ, không phải từ lỗi lầm. Từ khoảnh khắc này — khi em vẫn còn ở đây, và anh vẫn còn cơ hội để yêu em một lần nữa.
Cô im lặng, bàn tay trong tay anh run nhẹ. Gió thổi qua, mái tóc cô khẽ bay, vạt áo chạm vào nhau.
Một giọt nước mắt rơi xuống, nhưng lần này, không còn đắng cay.
Chiều muộn, họ cùng đứng bên đồi thông. Ánh hoàng hôn nhuộm cả bầu trời thành màu cam hồng dịu nhẹ. Dưới chân đồi, hồ nước phản chiếu ánh sáng lấp lánh như gương.
Hạ Vy dựa vai vào anh, giọng khẽ:
— Ba năm qua, em đã tự nhủ mình quên đi tất cả. Nhưng hóa ra, thứ duy nhất không thể quên lại là chính anh.
Anh siết chặt tay cô, khẽ đáp:
— Còn anh, đã mất ba năm để hiểu rằng yêu không phải là im lặng, mà là dám giữ lấy người mình thương, dù có phải trả giá.
Cô cười, ánh mắt lấp lánh nước:
— Sau cơn mưa, cuối cùng cũng có ánh sáng rồi.
Anh cúi đầu, hôn nhẹ lên trán cô.
Gió thổi qua rừng thông, vang lên những âm thanh trong trẻo. Trên bầu trời, những đám mây tan dần, để lộ một khoảng trời trong xanh như chưa từng có bão giông.
Và giữa khung cảnh ấy, hai con người từng đánh mất nhau cuối cùng cũng tìm được đường quay về — lặng lẽ, giản dị, nhưng đầy đủ.