khi mưa ngừng rơi, em vẫn ở đây

Chương 11: TRỞ VỀ THÀNH PHỐ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố đón họ bằng ánh nắng rực rỡ của đầu tuần và tiếng xe cộ tấp nập. Mọi thứ dường như không hề thay đổi — chỉ có hai người vừa rời khỏi Đà Lạt, mang theo những cơn mưa và câu chuyện cũ, là đã khác.

Hạ Vy ngồi bên cửa sổ máy bay, nhìn xuống những đám mây trắng trôi chậm phía dưới. Cô không biết nên gọi cảm giác trong lòng mình là gì — nhẹ nhõm, hay trống rỗng.

Minh Dương ngồi cạnh, lặng im. Tay anh khẽ đặt lên tay cô, không siết chặt, chỉ là một cái chạm nhẹ, đủ để nói rằng “Anh vẫn ở đây.”

Khi máy bay hạ cánh, bầu không khí quen thuộc của thành phố ùa vào. Ánh nắng gay gắt hơn, tiếng người ồn ào hơn, và nhịp sống cũng hối hả hơn nhiều so với cái yên bình của cao nguyên.

Xe đưa họ về văn phòng Dương Minh. Tòa nhà kính cao tầng vẫn sừng sững giữa trung tâm, sáng loáng và bận rộn như chưa từng có bão tố. Nhưng lần này, bước qua cánh cửa ấy, Hạ Vy không còn cảm giác sợ hãi như trước.

Nhân viên cúi đầu chào, vài ánh mắt tò mò len lén nhìn cô. Những tin đồn về vụ việc ba năm trước, rồi việc lật lại hồ sơ, chắc chắn đã khiến mọi người xôn xao.

Minh Dương đi bên cạnh, giọng anh bình tĩnh:

— Đừng để ý. Người ta chỉ tò mò, không ai hiểu hết chuyện đâu.

Cô khẽ gật đầu:

— Em quen rồi. Làm báo cũng đâu khác. Dư luận luôn có cách khiến người trong cuộc mệt mỏi.

Anh mỉm cười, ánh mắt dịu đi:

— Nhưng lần này, anh sẽ không để em đơn độc nữa.

Buổi họp báo công bố lại vụ việc được tổ chức ngay chiều hôm đó. Hàng chục phóng viên, máy quay và ống kính hướng thẳng về phía họ.

Minh Dương đứng giữa khán phòng, giọng anh trầm rõ, từng chữ vang lên mạnh mẽ:

— Ba năm trước, một sai sót nghiêm trọng đã khiến công ty chúng tôi đánh mất uy tín và khiến một người vô tội chịu tổn thương. Hôm nay, tôi đứng đây để nói rõ sự thật và nhận lỗi vì đã im lặng quá lâu.

Cả căn phòng xôn xao. Anh tiếp tục:

— Người chịu thiệt thòi nhất trong vụ việc này là phóng viên Hạ Vy. Cô ấy đã rời khỏi ngành vì những tin đồn sai lệch, vì lỗi của tôi. Tôi xin lỗi cô ấy trước công chúng và hy vọng sự thật này sẽ khép lại mọi hiểu lầm.

Máy ảnh nhấp nháy liên tục.

Hạ Vy ngồi ở hàng ghế phía sau, tim cô run lên từng nhịp. Cô không ngờ anh sẽ công khai nói những lời đó. Trong khoảnh khắc ấy, cô vừa muốn khóc, vừa thấy tự hào.

Một phóng viên hỏi:

— Vậy quan hệ giữa anh và cô Hạ Vy bây giờ là gì?

Cả khán phòng im bặt. Tất cả đều dõi theo anh.

Minh Dương nhìn về phía cô, ánh mắt anh không né tránh:

— Là người mà tôi vẫn luôn trân trọng. Và nếu cô ấy cho phép, là người tôi muốn bắt đầu lại cùng một lần nữa.

Tiếng xì xào vang lên, rồi hàng loạt máy ảnh hướng về phía cô. Hạ Vy mím môi, khẽ cười — một nụ cười rất nhẹ, nhưng đủ để thay cho câu trả lời.

Sau buổi họp báo, họ rời khỏi tòa nhà trong ánh hoàng hôn. Thành phố ngập nắng chiều, dòng người vẫn vội vã.

Cô nói nhỏ:

— Anh vừa khiến truyền thông sôi lên rồi đấy.

Anh cười:

— Ít ra lần này, anh nói sự thật.

Cô liếc anh, ánh mắt lấp lánh:

— Anh có biết mình vừa phá vỡ quy tắc PR không?

— Anh đâu còn là người giấu cảm xúc. — Anh đáp, khẽ nắm tay cô. — Nếu đã mất ba năm vì im lặng, anh không muốn thêm một phút nào nữa vì sợ hãi.

Buổi tối, cô trở lại căn hộ cũ — nơi cô từng sống suốt ba năm qua. Mọi thứ vẫn nguyên vẹn: bàn làm việc, kệ sách, những tấm ảnh cũ. Nhưng giờ đây, nhìn lại, cô thấy tất cả chỉ còn là quá khứ.

Tiếng chuông cửa vang lên. Là anh.

Trên tay anh là một bó hoa oải hương tím nhạt, mùi hương quen thuộc khiến cô khẽ mỉm cười.

— Lại oải hương? — Cô trêu. — Anh không biết đổi loài hoa khác à?

— Anh chỉ nhớ em từng nói: “Hoa oải hương chỉ nở trong khí lạnh, nhưng lại bền hơn bất kỳ loài nào khác.” — Anh dừng lại, nhìn cô, giọng trầm ấm. — Giống như em vậy.

Cô nhìn anh, lòng khẽ chao. Mọi tổn thương như được xoa dịu.

Đêm đó, hai người ngồi bên ban công, thành phố dưới chân rực sáng. Gió mang theo hương cà phê từ con phố bên dưới, hòa cùng tiếng xe xa xa.

Hạ Vy tựa đầu lên vai anh, giọng nhẹ như hơi thở:

— Anh có nghĩ chúng ta đang đi quá nhanh không?

Anh im lặng một lát, rồi trả lời:

— Không. Vì anh đã chờ ba năm rồi. Giờ chỉ muốn bước đi đúng tốc độ của trái tim.

Cô cười khẽ, ánh mắt rạng rỡ:

— Em sợ một ngày lại có ai đó chen vào giữa anh và em.

Anh siết tay cô, giọng chắc nịch:

— Nếu có, anh sẽ không im lặng nữa. Anh sẽ nói cho cả thế giới biết rằng em là người anh chọn.

Cô không nói gì, chỉ lặng lẽ gật đầu.

Phía xa, những tòa nhà cao tầng lấp lánh ánh đèn. Cơn gió thổi qua, mang theo hơi lạnh của đêm thành phố. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy ấm áp hơn bao giờ hết.

Trước khi đi ngủ, cô mở máy tính, viết những dòng đầu tiên cho bài viết mới — bài viết cuối cùng của cô về vụ việc ấy.

“Sự thật không phải là điều dễ chấp nhận, nhưng một khi ánh sáng chạm đến, bóng tối sẽ không còn quyền tồn tại.

Có những cơn mưa kéo dài quá lâu, khiến người ta quên mất cảm giác của nắng.

Nhưng chỉ cần ai đó dám mở cửa, nắng sẽ tự tìm đường quay lại.”

Cô lưu lại file, khẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời qua khung kính.

Giữa hàng ngàn ánh đèn, cô biết:

Cơn mưa của họ — cuối cùng cũng đã thật sự tan.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×