khi mưa ngừng rơi, em vẫn ở đây

Chương 9: SỰ THẬT TRONG ĐÊM MƯA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm hôm sau, mưa lại rơi.

Cơn mưa Đà Lạt vốn hiền hòa bỗng hóa thành cơn bão nhỏ, gió rít qua những tán thông, từng giọt nước đập mạnh vào ô cửa kính như gõ nhịp của một khúc nhạc buồn.

Hạ Vy đứng bên cửa sổ, ánh đèn vàng hắt lên gương mặt cô. Bàn tay cô nắm chặt chiếc điện thoại, màn hình vẫn hiện dòng tin nhắn ngắn gọn: “Đến khu nhà kính, một mình. 10 giờ.”

Cô biết mình không nên đi. Nhưng trái tim cô không cho phép dừng lại. Suốt ba năm, cô đã sống trong hiểu lầm và nỗi đau. Nếu đêm nay có thể làm sáng tỏ tất cả, cô sẵn sàng đối mặt.

Cô khoác áo, quàng khăn, lặng lẽ rời biệt thự.

Đường xuống khu nhà kính u tối, chỉ có ánh đèn nhỏ ở lối đi mờ mịt hắt ra từ xa. Mưa mỗi lúc một nặng hạt, gió quất lạnh buốt vào mặt. Cô bước nhanh hơn, tim đập gấp.

Khi đến nơi, cánh cửa sắt nặng trĩu mở ra, kẽo kẹt trong gió. Bên trong, ánh sáng vàng leo lét từ chiếc đèn dầu đặt trên bàn. Giữa không gian mờ ảo, Trần Mẫn đang đứng đó, dáng người thanh mảnh, mái tóc ướt dính vào gò má, đôi môi cong lên nụ cười lạnh.

— Tôi biết cô sẽ đến. — Mẫn nói, giọng nhẹ nhưng đầy tự tin.

— Cô gọi tôi ra đây để làm gì? — Hạ Vy hỏi, ánh mắt cảnh giác.

Mẫn tiến lại gần, cầm chiếc USB nhỏ giơ lên:

— Trong đây là tất cả những gì cô muốn biết về Minh Dương.

Hạ Vy nhìn chằm chằm vào vật nhỏ trong tay cô ta. Mẫn mỉm cười, giọng đều đều như kể chuyện:

— Ba năm trước, công ty Dương Minh bị lộ thông tin tài chính. Một người trong nội bộ đã tuồn tài liệu cho báo chí. Anh ta bị nghi ngờ là thủ phạm. Nhưng thay vì thanh minh, anh ta im lặng, nhận toàn bộ lỗi về mình để bảo vệ ai đó.

— Cô đang nói gì? — Hạ Vy nhíu mày.

Mẫn nhướng mày, nhấn mạnh từng chữ:

— Người mà Minh Dương bảo vệ… là cô.

Tim Hạ Vy chợt siết lại.

— Cô nói dối.

— Tôi không cần nói dối. — Mẫn đáp, rút trong túi ra một tập tài liệu cũ. — Đây là bản sao email nội bộ. Chính tài khoản của cô là nơi gửi đi tập hồ sơ đó, dù cô không hề biết.

Cô chết lặng, lùi lại một bước.

— Không thể nào...

Mẫn nhìn cô, nụ cười nhạt dần:

— Cô từng dùng chung máy tính với Minh Dương, đúng chứ? Lúc đó, ai đó đã lợi dụng quyền truy cập của cô để gửi đi tài liệu. Và Minh Dương — thay vì giao cô cho pháp luật — đã âm thầm nhận lỗi để bảo vệ cô khỏi mọi rắc rối.

Không khí như ngưng đọng. Tiếng mưa rơi bên ngoài vang lên dồn dập.

— Nếu anh ta bảo vệ tôi, tại sao lại không nói gì? — Hạ Vy khàn giọng hỏi.

— Vì anh ta biết cô sẽ không chịu được áp lực. — Mẫn đáp, ánh mắt lóe lên tia ghen tị. — Anh ta im lặng, mất hợp đồng lớn, suýt bị bãi nhiệm chức vụ. Nhưng cô lại tin rằng anh ta phản bội.

— Cô… — Hạ Vy thở gấp, cảm xúc rối loạn. — Tại sao cô lại biết tất cả những điều này?

Mẫn nhìn thẳng vào mắt cô, cười nhạt:

— Vì tôi là người tạo ra chuyện đó.

Câu nói ấy như sét đánh giữa trời. Hạ Vy sững sờ, không tin vào tai mình.

Mẫn bước chậm lại gần, giọng lạnh lùng:

— Tôi đã yêu Minh Dương từ trước khi cô xuất hiện. Anh ta chỉ coi tôi là trợ lý, là đồng nghiệp. Nhưng cô thì khác. Anh ta cười với cô, quan tâm cô, thậm chí sẵn sàng đánh đổi cả sự nghiệp vì cô.

— Nên cô đã hại tôi? — Hạ Vy hỏi, giọng nghẹn.

— Tôi không hại cô. Tôi chỉ… khiến mọi thứ trở về đúng chỗ. — Mẫn nói, ánh mắt u ám. — Nhưng đáng tiếc, dù tôi làm mọi cách, trong tim anh ta vẫn chỉ có cô.

Gió thổi mạnh, đèn dầu chao nghiêng. Hạ Vy đứng lặng, tim cô nhói buốt. Mọi hiểu lầm, mọi tổn thương hóa ra chỉ là một âm mưu đê hèn được sắp đặt từ đầu.

Một tia sét lóe sáng ngoài cửa. Cô hét lên trong tiếng mưa:

— Cô đã hủy hoại cả ba năm của chúng tôi!

Mẫn nhìn cô, cười buồn:

— Ba năm của cô là hạnh phúc? Còn ba năm của tôi là địa ngục. Tôi yêu anh ấy đến mức chỉ muốn anh ấy không thuộc về ai khác.

Cô ta ném chiếc USB xuống bàn, ánh mắt lạc đi:

— Cô muốn biết sự thật thì cứ mang nó đi. Nhưng hãy nhớ, biết sự thật không có nghĩa là có thể quay lại.

Câu nói ấy như một lời nguyền. Rồi Mẫn quay người, bước ra giữa cơn mưa, biến mất vào màn sương trắng xóa.

Căn nhà kính chỉ còn lại Hạ Vy và tiếng mưa rơi. Cô ngồi sụp xuống, cầm lấy chiếc USB, bàn tay run rẩy.

Cô bật khóc, tiếng khóc hòa vào tiếng mưa, vỡ òa như cơn gió lùa qua rừng thông. Ba năm — bao giận hờn, bao tổn thương, bao xa cách — tất cả chỉ vì một hiểu lầm, một người thứ ba, và sự im lặng ngu ngốc của người cô yêu.

Khi cô trở về biệt thự, đồng hồ đã điểm mười hai giờ khuya. Đèn hành lang vẫn sáng. Minh Dương ngồi trong phòng khách, áo sơ mi ướt vì mưa, ánh mắt mỏi mệt nhưng vẫn sáng rực khi thấy cô.

— Vy! Em đi đâu vậy? Anh lo cả buổi!

Cô đứng ở ngưỡng cửa, tóc ướt, tay siết chặt chiếc USB. Cô nhìn anh rất lâu, trong mắt vừa yêu, vừa giận, vừa thương đến nghẹn.

— Anh đã giấu em bao lâu rồi, Minh Dương?

Anh sững lại, đôi mắt mở to.

— Em… biết rồi sao?

— Vì sao không nói? — Giọng cô run rẩy. — Vì sao để em tin rằng anh phản bội?

Anh bước tới, ánh mắt đau đớn:

— Vì anh sợ. Nếu em biết, em sẽ tự trách. Anh thà để em hận anh, còn hơn để em sống trong áy náy.

Nước mắt cô rơi không kịp ngăn.

— Anh thật ngu ngốc.

Anh khẽ cười, giọng nghẹn lại:

— Anh biết. Nhưng anh chỉ biết yêu em theo cách của riêng mình.

Cô nhìn anh, rồi tiến đến, đặt chiếc USB vào tay anh.

— Hãy mở nó ra. Hãy kết thúc tất cả đi.

Anh siết chặt bàn tay, gật đầu.

— Anh hứa, Vy. Lần này, anh sẽ không để ai xen vào giữa chúng ta nữa.

Ngoài kia, mưa vẫn rơi, nhưng không còn lạnh như trước. Trong căn phòng sáng mờ, hai người nhìn nhau, khoảng cách giữa họ dường như tan biến.

Sau ba năm, cuối cùng họ cũng cùng đứng trong một cơn mưa — không để rời xa, mà để bắt đầu lại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×