khi mưa ngừng rơi, em vẫn ở đây

Chương 5: NƠI BẮT ĐẦU KÝ ỨC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở Đà Lạt luôn mang theo vẻ tĩnh lặng đến lạ. Không khí se lạnh, sương sớm phủ kín những con đồi nhỏ, từng giọt nước đọng lại trên cánh hoa cúc họa mi lấp lánh như hạt sương thủy tinh.

Hạ Vy thức dậy khi ánh sáng nhạt chiếu vào phòng. Cô bước lại gần cửa sổ, hít một hơi thật sâu. Không khí nơi đây khác hẳn thành phố – trong lành, yên tĩnh và có chút buồn như thể thời gian đang trôi chậm lại.

Tiếng gõ cửa vang lên. Cô xoay người, mở cửa. Minh Dương đứng trước mặt, trên tay là hai ly cà phê nóng còn bốc khói.

— Anh đoán em vẫn thích cà phê đen không đường.

Hạ Vy thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ mỉm cười:

— Anh vẫn nhớ sao?

— Một số thứ anh quên, còn một số thì không thể.

Câu trả lời khiến tim cô khẽ run. Cô nhận lấy ly cà phê, hơi nóng lan vào đầu ngón tay. Mùi cà phê nồng nàn hòa với hương gió sáng sớm khiến mọi thứ bỗng trở nên dịu dàng đến khó tả.

Cô theo anh ra ngoài. Con đường nhỏ rợp bóng thông dẫn về phía rừng hoa phía sau biệt thự. Đất ướt mềm dưới chân, tiếng chim vang xa, và mùi nhựa thông quyện trong không khí.

— Anh định đưa em đi đâu? – cô hỏi.

— Đến nơi mà dự án bắt đầu. Cũng là nơi anh muốn em thấy, để hiểu vì sao anh chọn Đà Lạt.

Cô bước chậm lại, ánh mắt nhìn theo bóng lưng anh phía trước. Dáng anh cao, vai rộng, bước đi chắc chắn. Hình ảnh ấy gợi lại vô vàn ký ức — những ngày cùng đi công tác, cùng thức đêm viết báo cáo, cùng cười vì những chuyện nhỏ nhặt.

Anh quay lại, bắt gặp ánh nhìn của cô, khẽ hỏi:

— Em đang nghĩ gì vậy?

— Nghĩ về những chuyện cũ.

— Cũ… nhưng chưa bao giờ hết ý nghĩa, đúng không?

Cô không trả lời. Đôi mắt cô chạm vào đôi mắt anh, rồi vội lảng đi. Trong lòng cô, thứ cảm xúc mơ hồ ấy lại ùa về — vừa quen, vừa xa, vừa muốn trốn, vừa muốn giữ.

Họ dừng lại bên một ngôi nhà gỗ nhỏ nằm trên triền đồi. Phía trước là cánh đồng hoa oải hương tím trải dài đến tận chân trời. Hương hoa thoang thoảng trong gió, dịu nhẹ và thanh khiết.

Minh Dương bước đến mở cánh cửa gỗ, mùi gỗ thông cũ thoang thoảng. Anh nói:

— Nơi này trước kia là ngôi nhà của một đôi vợ chồng già. Họ sống ở đây hơn bốn mươi năm. Sau khi họ qua đời, anh mua lại để làm trung tâm sinh thái. Anh muốn giữ lại vẻ nguyên sơ nhất của nó.

Hạ Vy khẽ đi quanh, chạm tay lên chiếc bàn cũ, nơi vẫn còn vài vệt nứt thời gian. Cô khẽ nói:

— Có lẽ họ đã từng rất hạnh phúc.

— Anh nghĩ vậy. Họ không có nhiều tiền, nhưng có nhau, nên mọi thứ đều đủ.

Anh nhìn ra cánh đồng tím, giọng trầm lại:

— Ngày anh mua lại mảnh đất này, người dân quanh đây nói rằng mỗi buổi chiều, cụ ông đều ngồi ở chiếc ghế kia, chờ vợ mình mang trà ra. Dù bà mất trước, ông vẫn ra đó ngồi, cho đến khi...

Anh dừng lại, hít sâu.

— Có lẽ, tình yêu thật sự là như thế. Không cần hứa hẹn, chỉ cần người kia còn trong tim là đủ.

Hạ Vy nhìn anh, lòng cô bỗng trào dâng một cảm xúc khó tả. Ba năm qua, cô đã cố quên đi cảm giác này — cảm giác được hiểu, được thương, được nhìn thấy bằng cả trái tim.

Cô đi ra hiên nhà, ngồi xuống chiếc ghế gỗ cũ. Mưa đêm qua còn đọng lại trên lan can thành từng giọt nhỏ. Minh Dương đứng sau, im lặng nhìn cô.

Cô khẽ nói:

— Anh biết không, có lúc em nghĩ, nếu ngày ấy em không bỏ đi, có lẽ mọi thứ đã khác.

Anh tiến lại gần, giọng trầm khẽ:

— Nếu ngày ấy anh không quá cứng đầu, có lẽ anh đã giữ được em.

Hai người cùng im lặng. Chỉ còn tiếng gió thổi qua cánh đồng hoa và nhịp tim mơ hồ hòa vào nhau.

— Nhưng dù sao… em đã quay lại rồi. — Anh nói, giọng khẽ run như sợ mất đi điều gì đó.

Hạ Vy khẽ quay đầu, đôi mắt trong veo:

— Em quay lại vì công việc, không phải vì anh.

— Anh biết. — Anh khẽ cười, ánh mắt dịu lại. — Nhưng có lẽ anh ích kỷ, anh chỉ muốn nghĩ khác đi một chút.

Cô không đáp, chỉ cúi đầu, giấu đi ánh nhìn đang rối bời.

Buổi chiều, họ cùng đội dự án đến khảo sát khu rừng thông phía tây, nơi sẽ được quy hoạch thành khu nghỉ dưỡng sinh thái. Ánh nắng len qua tán lá, chiếu xuống mặt đất đầy rêu.

Khi đoàn người tản ra, Minh Dương và Hạ Vy đi lạc vào một lối nhỏ. Con đường quanh co, hai bên là hàng thông cao vút, gió thổi vi vu.

Cô hỏi khẽ:

— Có chắc là đi đúng đường không?

Anh nhìn quanh, mỉm cười:

— Nếu lạc, anh chịu trách nhiệm đưa em về.

Cô lườm anh:

— Lúc nào cũng tự tin như thế.

— Vì anh chưa bao giờ để em lạc khỏi anh, trừ lần đó.

Câu nói làm cô khựng lại. Không khí bỗng trở nên nặng nề. Anh cũng nhận ra mình lỡ lời, khẽ cười xòa:

— Anh đùa thôi.

Cô quay đi, nhưng nụ cười vẫn thoáng hiện trên môi.

Trên đường về, trời lại đổ mưa. Cơn mưa Đà Lạt đến nhanh và bất ngờ như mọi khi. Họ chạy trú dưới mái hiên của một ngôi nhà hoang ven đồi.

Mưa rơi trắng xóa. Hạ Vy đứng nép bên tường, vai áo đã ướt. Minh Dương cởi áo khoác ngoài, choàng lên vai cô.

— Anh không cần… — cô định nói, nhưng anh cắt lời:

— Anh muốn.

Giọng anh khàn khàn, mang theo hơi ấm lạ lùng giữa màn mưa lạnh. Ánh mắt hai người chạm nhau, trong khoảnh khắc ấy, dường như mọi ký ức, mọi tổn thương đều tan biến.

Cơn mưa như kéo dài mãi, còn họ chỉ đứng im, lặng lẽ nhìn nhau — giữa hơi lạnh, giữa tiếng mưa, giữa những điều chưa kịp nói.

Khi mưa tạnh, hoàng hôn đã buông. Ánh sáng cuối ngày nhuộm cả bầu trời thành màu cam nhạt. Họ cùng nhau đi về biệt thự, im lặng suốt quãng đường.

Đến cổng, anh dừng lại, khẽ nói:

— Mai anh muốn đưa em đến một nơi nữa. Nơi mà ba năm trước, anh từng định dẫn em đi.

Cô nhìn anh, ánh mắt khẽ lay động:

— Vì sao bây giờ?

— Vì anh sợ, nếu không nói bây giờ, có thể sẽ chẳng bao giờ còn cơ hội.

Nói rồi, anh quay đi, bước về phía phòng làm việc. Cô đứng lại, nhìn theo, lòng ngổn ngang.

Trong ánh chiều tàn, bóng lưng anh khuất dần sau rặng thông. Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hương oải hương và cả những ký ức chưa kịp ngủ yên.

Cô khẽ thì thầm, giọng lẫn trong gió:

— Minh Dương… nếu anh sớm nói điều đó, có lẽ chúng ta đã không bỏ lỡ.

Ngoài kia, mưa lại bắt đầu rơi — nhẹ, mỏng, như những sợi tơ nối hai trái tim vẫn đang lạc lối giữa ký ức và hiện tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×