khi mưa ngừng rơi, em vẫn ở đây

Chương 7: NGƯỜI THỨ BA TRONG CƠN MƯA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, Đà Lạt mưa sớm. Cơn mưa nhỏ rơi lất phất, phủ mờ cả khu biệt thự. Những giọt nước rơi xuống lan can, tan thành hàng ngàn hạt li ti, phản chiếu ánh sáng yếu ớt của bầu trời mờ sương.

Hạ Vy ngồi bên bàn làm việc, trước mặt là cuốn sổ ghi chép và laptop mở dở. Cô định tập trung cho bài viết về dự án sinh thái, nhưng tâm trí cứ lạc về đêm qua — hình ảnh Minh Dương đứng trong màn sương, giọng nói trầm khàn vang lên: “Dù ba năm, hay mười năm, anh vẫn ở đây, đợi em.”

Cô khẽ lắc đầu, cố dẹp đi cảm xúc đang dâng tràn trong lòng. Nhưng càng muốn quên, hình ảnh anh càng hiện rõ hơn, gần gũi đến mức khiến tim cô đau nhói.

Tiếng gõ cửa vang lên. Cô quay lại, giọng nói trẻ trung vang lên từ ngoài cửa:

— Chị Hạ Vy, Tổng Giám đốc muốn gặp chị ở khu làm việc tầng dưới ạ.

Cô gật đầu:

— Cảm ơn em, chị xuống ngay.

Cô thu dọn tài liệu, chỉnh lại tóc, rồi bước nhanh ra khỏi phòng.

Khi xuống đến tầng dưới, cô khựng lại. Trước cửa phòng họp, Minh Dương đang nói chuyện với một cô gái trẻ. Cô ta cao, thanh mảnh, ăn mặc sang trọng trong bộ váy công sở màu be. Tóc uốn nhẹ, gương mặt tinh tế, nụ cười duyên dáng đến mức khiến cả căn phòng sáng lên.

Hạ Vy nhận ra ngay đó là Trần Mẫn, người từng được nhắc đến trong vài bài báo tài chính — trợ lý điều hành mới của Minh Dương, đồng thời là con gái của một đối tác lớn trong ngành truyền thông.

Cô gái ấy quay sang, ánh mắt ánh lên vẻ tò mò và thân thiện:

— Chị là phóng viên Hạ Vy đúng không? Em có nghe Tổng Giám đốc nhắc đến chị rồi. Em là Mẫn, rất hân hạnh được gặp.

Cô mỉm cười lịch sự, bắt tay nhẹ:

— Chào cô. Tôi chỉ là người làm việc tạm thời trong dự án thôi.

Minh Dương xen vào, giọng anh trầm đều:

— Hôm nay Mẫn sẽ theo đoàn khảo sát cùng chúng ta. Cô ấy phụ trách phần tài chính.

Cô gật đầu, nhưng trong lòng thoáng một cảm giác khó chịu không rõ nguyên nhân.

Buổi khảo sát hôm đó diễn ra ở khu phía nam dự án — nơi đang được thi công các căn villa mẫu. Trời vẫn mưa nhẹ, không khí ẩm và lạnh. Hạ Vy đi cạnh nhóm kỹ sư, ghi chép tỉ mỉ. Minh Dương và Trần Mẫn đi phía trước, thỉnh thoảng trao đổi nhỏ nhẹ.

Cô không nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy Mẫn cười rất tươi, còn Minh Dương thì im lặng, thỉnh thoảng gật đầu. Khoảnh khắc ấy, Hạ Vy cảm thấy một thứ gì đó len lỏi trong ngực — vừa chua, vừa đắng, lại vừa khó chịu đến lạ.

Cô tự nhủ mình không có quyền gì để bận tâm. Nhưng bước chân lại chậm hẳn, lòng rối bời.

Đến trưa, đoàn dừng chân ăn tại một quán nhỏ ven hồ. Hạ Vy chọn ngồi một mình ở bàn sát cửa sổ. Bên ngoài, mưa vẫn rơi nhè nhẹ. Cô mở sổ, định ghi vài dòng, nhưng mọi từ ngữ đều rối loạn.

Một giọng nói vang lên sau lưng:

— Cà phê đen, không đường. Anh nhớ em thích vậy.

Cô quay lại. Minh Dương đứng đó, đặt tách cà phê xuống trước mặt cô.

Cô hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười gượng:

— Anh không cần làm vậy.

Anh ngồi xuống ghế đối diện, giọng trầm thấp:

— Anh làm vì muốn, không phải vì cần.

Không khí giữa hai người trở nên tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng mưa lách tách bên ngoài và mùi cà phê bốc khói nhẹ.

Cô hỏi khẽ:

— Cô Mẫn làm việc với anh lâu chưa?

Anh đáp ngắn:

— Gần một năm.

— Cô ấy… có vẻ rất hiểu anh.

Anh nhìn cô, ánh mắt khó đoán:

— Em đang hỏi vì tò mò hay vì quan tâm?

Cô khẽ nhếch môi:

— Cả hai đều không.

Anh im lặng, nhấp ngụm cà phê. Cô cũng không nói thêm. Nhưng trong lòng cô, một cơn sóng ngầm đang nổi lên, dữ dội và không thể kiểm soát.

Buổi chiều, khi trở về biệt thự, Minh Dương bị gọi vào phòng làm việc gấp. Trần Mẫn đi cùng anh. Hạ Vy ở lại một mình trong vườn oải hương.

Mưa vẫn rơi lất phất, từng giọt nhỏ rơi xuống hoa tím. Cô ngồi xuống ghế đá, lòng nặng trĩu. Ba năm qua, cô đã tập quên, tập sống kiêu hãnh. Nhưng giờ đây, chỉ cần thấy anh mỉm cười với người khác, mọi lý trí đều sụp đổ.

“Cô ấy có vị trí bên cạnh anh mà mình không bao giờ có được.”

Suy nghĩ đó khiến tim cô nhói lên.

Cô khẽ cười, một nụ cười buồn đến xót xa.

Tối muộn, Minh Dương trở lại. Thấy cô ngồi ngoài hiên, anh tiến lại gần:

— Sao còn ngồi đây? Lạnh đấy.

Cô không quay lại:

— Em đang nghĩ về bài viết.

Anh im lặng vài giây rồi nói:

— Mẫn vừa đi. Cô ấy chỉ đến báo cáo tiến độ.

Cô nhếch môi:

— Anh không cần giải thích.

Anh bước thêm một bước, giọng khàn đi:

— Anh không muốn em hiểu lầm.

— Em chẳng hiểu lầm gì cả, anh Dương. — Cô quay lại, ánh mắt bình thản đến lạ. — Em chỉ làm công việc của mình. Còn anh… là ai, quan trọng với ai, không liên quan đến em.

Câu nói như lưỡi dao sắc lạnh. Minh Dương sững lại, đôi mắt anh tối dần.

Anh khẽ hỏi:

— Em thật sự nghĩ vậy sao?

Cô đáp:

— Ba năm rồi, anh nghĩ em vẫn còn là cô gái sẵn sàng khóc vì anh à?

Anh cười buồn, giọng thấp:

— Anh không biết. Anh chỉ biết, dù em nói gì, ánh mắt em vẫn như cũ — vẫn không thể giấu được.

Cô quay đi, tránh ánh nhìn ấy. Mưa rơi nặng hơn, gió lạnh thổi mạnh qua hiên.

— Anh đi nghỉ đi, em mệt rồi. — Cô nói nhỏ.

Minh Dương đứng đó thêm vài giây, rồi quay lưng đi. Bóng anh hòa vào màn mưa, dần khuất.

Khi anh đi rồi, Hạ Vy mới ngồi xuống, hai tay ôm chặt ngực. Nước mắt không kìm được rơi xuống. Cô ghét bản thân vì vẫn còn yếu lòng, vẫn còn để trái tim rung động vì người đàn ông đã khiến cô tổn thương.

Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng mưa rơi hòa với tiếng nấc nghẹn ngào.

Cô tự nói với chính mình:

— Không sao đâu, Hạ Vy. Mạnh mẽ đi. Lần này, em không được phép gục ngã nữa.

Ngoài kia, mưa rơi dày hơn, bao phủ cả khu biệt thự. Ở tầng trên, Minh Dương đứng bên cửa sổ, ánh đèn mờ chiếu lên khuôn mặt trầm tư. Anh thấy cô ngồi trong màn mưa, vai run lên từng đợt.

Anh định bước xuống, nhưng rồi dừng lại. Bàn tay anh nắm chặt, rồi buông ra.

Giọng anh vang lên rất khẽ, như nói với chính mình:

— Anh xin lỗi, Vy. Nhưng nếu phải để em hận anh một lần nữa, anh vẫn chấp nhận… chỉ để em không rời xa anh thêm lần nào nữa.

Cơn mưa ngoài kia vẫn chưa dừng. Trong tiếng gió và sương lạnh, hai con người ở hai tầng khác nhau cùng mang một nỗi đau giống hệt — nỗi đau của những người vẫn yêu, nhưng không thể nói ra.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×