Trưa hôm sau, trời tạnh mưa, sương vẫn giăng mờ trên những triền đồi quanh biệt thự. Không khí sau cơn mưa mang mùi đất ẩm, dịu nhẹ mà lạnh lẽo.
Hạ Vy ngồi trong khu vườn oải hương, ánh nắng yếu ớt chiếu lên đôi tay gầy. Cô lật cuốn sổ nhỏ, những dòng chữ dày kín, toàn là về dự án — hoặc đúng hơn là về anh.
Mỗi khi viết, cô cố giữ giọng điệu khách quan của một phóng viên. Nhưng ở cuối mỗi trang, luôn có vài dòng nguệch ngoạc chẳng ăn nhập gì với công việc: “Anh vẫn không thay đổi. Nhưng em thì đã mệt rồi.”
Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, đều và trầm. Cô không cần quay lại cũng biết là ai.
— Em tránh mặt anh cả buổi sáng. — Giọng Minh Dương vang lên, khàn khàn. — Anh đã làm gì sai đến mức khiến em lạnh nhạt như vậy?
Cô khép sổ, đứng dậy, giọng nhẹ:
— Không có gì cả. Em chỉ không muốn người khác hiểu lầm.
Anh nhíu mày:
— Hiểu lầm? Về em và anh, hay về em và công việc?
— Cả hai. — Cô đáp gọn.
Khoảng lặng bao trùm. Gió thổi qua, những cánh hoa tím khẽ rung.
— Em thay đổi nhiều thật. — Anh nói, giọng pha chút chua xót. — Ngày xưa, em không biết giấu cảm xúc thế này.
Cô cười mỉm:
— Ngày xưa, em còn tin rằng tình yêu có thể thắng được mọi thứ. Giờ thì em biết, niềm tin cũng có hạn.
Anh im lặng. Cô quay người định rời đi, nhưng anh nói tiếp:
— Em có bao giờ tự hỏi, ai đã khiến niềm tin đó vỡ chưa?
Cô dừng lại, bàn tay khẽ run.
Chiều hôm đó, cô cùng đội truyền thông đến phỏng vấn vài nhân viên tại khu thi công. Khi đang kiểm tra tài liệu, điện thoại cô rung lên. Tin nhắn từ số lạ:
“Đừng tin những gì anh ta nói. Ba năm trước, anh ta không chỉ phản bội em… mà còn khiến một người khác mất tất cả.”
Cô đứng chết lặng, nhìn dòng chữ trên màn hình. Bên dưới là một tấm ảnh mờ — hình Minh Dương và một cô gái lạ trong quán cà phê, tay anh đặt lên vai cô ta.
Cổ họng Hạ Vy nghẹn lại. Cô nhìn thật lâu, trái tim như bị bóp nghẹt.
Một đồng nghiệp gọi cô, cô giật mình, vội bỏ điện thoại vào túi. Nhưng trong đầu, hàng ngàn câu hỏi trào lên.
Tối về, cô đứng bên cửa sổ, nhìn ánh đèn vàng hắt xuống vườn hoa. Gió lạnh len qua khe cửa, thổi tung rèm trắng.
Minh Dương gõ cửa.
— Em ổn không?
— Ổn. — Cô đáp, không quay lại.
Anh bước vào, ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn cô thật lâu:
— Hôm nay anh cảm thấy có điều gì đó không ổn.
— Có lẽ là anh nghĩ nhiều rồi.
Anh thở dài, đứng dậy, tiến lại gần:
— Nếu em đang giận chuyện Mẫn, anh có thể giải thích.
Cô quay lại, giọng lạnh như băng:
— Giải thích gì chứ? Anh nợ em quá nhiều lời giải thích rồi. Nhưng em không cần nữa.
Anh khựng lại:
— Vy, rốt cuộc em nghe được gì?
— Không nghe. — Cô nói, ánh mắt đầy tổn thương. — Nhưng em đã thấy. Ba năm trước, người ta cũng gửi cho em bức ảnh giống vậy — anh và cô ấy. Em rời đi khi vẫn còn yêu, anh biết không?
Anh sững người, gương mặt thoáng kinh ngạc:
— Ảnh gì cơ? Vy, em bị gài bẫy rồi!
Cô cười khẽ, nụ cười ướt át:
— Thì ra, lần nào anh cũng có lý do cả.
— Anh thề, người trong ảnh là đối tác! Hôm đó chỉ là buổi ký kết...
— Đủ rồi! — Cô ngắt lời, giọng nghẹn lại. — Anh không cần nói nữa.
Cô quay đi, nước mắt rơi. Anh bước đến, nắm tay cô, giọng khẩn thiết:
— Em nghe anh nói, được không? Anh chưa từng phản bội em. Người gửi ảnh đó chính là người muốn chia rẽ chúng ta.
Cô giằng ra, ánh mắt đỏ hoe:
— Nhưng anh đã để họ thành công. Vì anh im lặng!
Anh sững người. Câu nói ấy như một nhát dao đâm thẳng vào lòng.
Họ im lặng thật lâu. Ngoài kia, mưa lại rơi.
Cô nói khẽ, giọng run:
— Hôm em rời đi, em đợi anh suốt ba tiếng ở quán cũ. Anh không đến. Sau đó em nhận tin, anh bay sang Singapore cùng cô ta.
— Anh bay vì công việc! — Anh gần như bật ra, giọng vỡ: — Nhưng anh ngu ngốc. Anh nghĩ em sẽ hiểu, rằng anh chỉ tạm xa một thời gian. Khi trở về, em đã biến mất.
Cô bật cười, nước mắt hòa với tiếng mưa:
— Anh có biết không, không ai đủ mạnh để hiểu khi người mình yêu im lặng.
Anh cúi đầu, im lặng. Hơi thở anh nặng trĩu, đôi bàn tay siết chặt.
— Nếu anh nói lúc đó, có lẽ mọi thứ đã khác. — Cô nói nhỏ. — Nhưng giờ thì muộn rồi.
Anh ngẩng lên, ánh mắt tuyệt vọng:
— Vy… anh không muốn mất em lần nữa.
Cô nhìn anh thật lâu, rồi lùi lại một bước:
— Nhưng anh đã mất rồi. Từ ba năm trước.
Khi anh rời đi, căn phòng chỉ còn lại tiếng mưa và hơi thở cô. Hạ Vy ngồi xuống ghế, nước mắt rơi không ngừng.
Trên bàn, điện thoại lại rung. Một tin nhắn mới đến:
“Nếu muốn biết sự thật, hãy đến khu nhà kính cũ phía sau dự án. 10 giờ tối nay.”
Cô nhìn màn hình thật lâu. Lần này, cô không do dự.
Đêm đó, Đà Lạt mưa lớn. Cô khoác áo, lặng lẽ bước ra khỏi biệt thự. Con đường dẫn đến khu nhà kính tối om, chỉ có ánh đèn mờ hắt ra từ xa.
Trong bóng tối, giọng nói ai đó vang lên:
— Cô đến rồi à, Hạ Vy? Tôi tưởng cô sẽ không dám.
Cô nheo mắt nhìn. Người đứng đó — Trần Mẫn. Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt cô ta, nụ cười nhạt đầy ẩn ý.
— Cô… là người gửi tin nhắn?
— Phải. — Mẫn nói chậm rãi, tiến lại gần. — Và là người biết rõ Minh Dương hơn cả cô.
Gió thổi mạnh, mưa trút xuống dữ dội.
— Cô muốn gì? — Hạ Vy hỏi, giọng lạnh.
Mẫn khẽ cười:
— Chỉ muốn cô biết rằng, người cô đang cố quên… thật ra chưa bao giờ thuộc về cô cả.
Ánh sét lóe lên, soi rõ đôi mắt Mẫn — sâu, lạnh, và ẩn chứa điều gì đó nguy hiểm.
Giữa cơn mưa, Hạ Vy đứng bất động. Cô nhận ra, câu chuyện ba năm trước không hề đơn giản như cô từng nghĩ. Và người phụ nữ trước mặt — có thể chính là mắt xích khiến tình yêu của cô và Minh Dương tan vỡ.
Cơn gió mạnh thổi qua, làm đèn chập chờn. Trong ánh sáng yếu ớt, Trần Mẫn khẽ nghiêng đầu, mỉm cười:
— Muốn biết sự thật không? Đến đây đêm mai, cùng một mình thôi.
Rồi cô ta quay lưng bước đi, dáng hình mảnh mai biến mất giữa màn mưa.
Hạ Vy đứng đó, tim đập mạnh. Cơn mưa lạnh thấm vào da, nhưng nỗi lạnh thật sự đến từ sâu trong tim.
Cô biết, kể từ khoảnh khắc này, mọi thứ sẽ không còn như trước.