Làng Đồi Mít chìm trong một buổi chiều lặng lẽ. Những gốc mít già, rễ ngoằn ngoèo như những bàn tay khổng lồ bám chặt vào đất, che rợp cả con đường nhỏ. Nam bước đi chậm rãi, mắt đảo quanh như tìm kiếm một điều gì. Cậu nghe trẻ con trong làng thì thầm:
— Ông Bảy ngồi ở gốc mít kia kìa…
Nam ngẩng lên. Dưới một gốc mít cổ thụ, một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi lặng, đôi mắt đục ngầu nhưng ánh nhìn lại sâu thẳm lạ thường. Trước mặt ông chỉ có một ấm trà nhỏ, khói vương nhè nhẹ.
Nam rụt rè tiến lại gần. Ông lão khẽ ngẩng đầu, nheo mắt nhìn cậu:
— Cậu là con trai của Hùng… đúng không?
Câu hỏi bất ngờ khiến Nam chết lặng. Tên của cha, bao năm qua ít người nhắc đến, nay vang lên trong miệng một người xa lạ.
— Dạ… cháu là Nam. Ông… ông biết cha cháu sao?
Ông Bảy không trả lời ngay. Ông nhấp một ngụm trà, giọng chậm rãi như kéo dài từng ký ức:
— Ta không chỉ biết… ta còn giữ lại một phần ký ức mà cha cậu từng gửi gắm.
Nam run lên. Trong đầu thoáng hiện cuốn nhật ký nửa chừng và những dòng chữ bỏ dở. Cậu ngồi xuống, tim đập dồn dập.
— Xin ông… nói cho cháu biết.
Ông lão nhìn xa xăm, nơi mặt trời đang khuất dần sau dãy đồi:
— Trước khi mất, cha cậu có tìm đến ta. Ông ấy trao lại một tập giấy… nhưng chỉ là một nửa. Ông ấy bảo, khi nào đứa con trai đủ lớn để tự tìm đường, thì ta sẽ đưa lại cho nó.
Nam như không tin vào tai mình. Cậu siết chặt bàn tay, nghẹn giọng:
— Nghĩa là… ông đang giữ phần còn lại của cuốn nhật ký?
Ông Bảy khẽ gật đầu, ánh mắt ánh lên sự nghiêm nghị:
— Nhưng trước khi trao cho cậu, ta cần biết cậu có thật sự sẵn sàng đối diện với sự thật không. Có những điều trong đó không chỉ là tình thương, mà còn là những vết thương mà cả đời cha cậu giấu kín.
Gió thổi qua, lá mít rơi lả tả. Nam cảm nhận rõ rệt bước ngoặt của hành trình. Cuốn nhật ký không còn là những mảnh giấy vụn rải rác, mà đã hiện hữu gần ngay trước mắt. Nhưng cùng với nó, là lời cảnh báo khiến tim cậu nhói buốt.
Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt mờ đục của ông Bảy, rồi khẽ gật đầu:
— Dù sự thật là gì… cháu cũng muốn biết.
Ông lão im lặng rất lâu. Rồi ông đặt tay lên chiếc túi vải cũ bên cạnh. Trong khoảnh khắc ấy, Nam nghe rõ tiếng tim mình đập vang như trống trận. Cuộc hành trình tìm ký ức của cậu sắp bước vào phần sâu thẳm nhất…