Ông Bảy lặng lẽ mở chiếc túi vải cũ đã sờn mép, lấy ra một gói giấy được bọc bằng nhiều lớp nilon, bên ngoài còn buộc chặt bằng sợi dây gai đã ngả màu. Gói giấy dường như đã theo năm tháng, loang lổ những vết ố vàng, nhưng lại được giữ gìn vô cùng cẩn trọng.
Ông đặt nó trước mặt Nam, bàn tay run run nhưng ánh mắt không rời khỏi gương mặt cậu.
— Đây là những gì cha cậu gửi lại. Ông ấy dặn, chỉ khi nào cậu thực sự đủ trưởng thành, thì hãy mở ra.
Nam nhìn gói giấy, ngón tay khẽ run. Cậu nghe rõ trong lồng ngực mình tiếng tim đập dồn dập, vừa háo hức, vừa sợ hãi. Cậu chậm rãi tháo nút buộc, lớp nilon kêu sột soạt, từng vòng dây gai lỏng ra.
Bên trong là một tập giấy dày, được xếp ngay ngắn, nét chữ quen thuộc hiện lên rõ ràng dưới ánh hoàng hôn. Nam hít một hơi sâu, rồi mở trang đầu tiên.
"Nếu một ngày nào đó, con tìm thấy những dòng chữ này, nghĩa là cha không còn ở bên con nữa. Cha viết, không phải để con gánh thêm nỗi buồn, mà để con hiểu: có những điều cha chưa từng đủ dũng khí để nói thẳng. Ký ức của cha không chỉ có tình yêu thương, mà còn có những lỗi lầm, những mất mát. Cha mong con, dù đọc đến đâu, vẫn giữ trong tim niềm tin vào tình thương gia đình…"
Đôi mắt Nam nhòe đi. Cậu đưa tay vuốt nhẹ lên mặt giấy, từng chữ như còn vương hơi thở của cha. Ông Bảy im lặng quan sát, vẻ mặt trĩu nặng.
Nam lật tiếp vài trang. Dòng chữ kể về thời tuổi trẻ của cha, những năm tháng sống ở vùng bến sông, khi ông gặp bà Hòa – người phụ nữ trong bức ảnh. Những trang viết dày kín nỗi nhớ, niềm day dứt, và cả những lần cha đứng trước ngã rẽ lựa chọn.
Một đoạn chữ khiến Nam nghẹn lại:
"Có lẽ lỗi lầm lớn nhất của đời cha là đã để lại một vết sẹo trong lòng người mình yêu, và cả trong gia đình nhỏ của cha. Cha đã chọn im lặng, vì nghĩ rằng im lặng sẽ giữ được sự bình yên. Nhưng im lặng cũng đồng nghĩa với việc tự đày đọa chính mình. Nếu một ngày nào đó con biết sự thật, hãy tha thứ cho cha…"
Nam gấp tập giấy lại, đôi vai run lên. Trước mắt cậu, hình ảnh cha ngày nào bỗng trở nên vừa gần gũi, vừa xa lạ. Ông Bảy đặt bàn tay gầy guộc lên vai cậu, giọng khàn đục:
— Sự thật không bao giờ dễ chấp nhận, nhưng con phải can đảm. Đó là cách duy nhất để ký ức trở thành sức mạnh, chứ không phải gánh nặng.
Nam ngẩng lên, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết. Cậu biết, cuộc hành trình này chưa kết thúc. Những dòng chữ trong tập giấy phong kín mới chỉ là khởi đầu cho một sự thật còn sâu hơn, rộng hơn — sự thật về tình yêu, hy sinh, và cả những bí mật chưa từng được nói ra.