Nam ngồi lặng bên gốc mít, ánh sáng nhập nhoạng của hoàng hôn dần nhường chỗ cho bóng tối, chỉ còn ánh đèn dầu leo lét mà ông Bảy vừa châm sáng. Trên đùi cậu, tập giấy phong kín mở ra, những trang chữ đã ngả màu, mùi giấy cũ hăng hắc phảng phất như mùi ký ức lâu năm.
Nam run run lật sang trang kế.
"Năm ấy, cha chỉ là một chàng trai hai mươi, rời quê nghèo ra bến sông lập nghiệp. Ngày đầu tiên gặp Hòa, cha vẫn còn nhớ rõ: mưa lớn trút xuống, áo cha ướt sũng, còn cô ấy thì đứng che mái hiên quán nước. Nụ cười Hòa khi đưa cha chiếc khăn đã khắc sâu trong lòng cha đến tận bây giờ. Cái ấm áp giản dị ấy, suốt đời cha chưa từng quên."
Nam khẽ siết chặt trang giấy. Hòa – cái tên cậu đã nghe thoáng qua, giờ đây hiện lên sống động qua từng nét chữ.
"Cha và Hòa đi bên nhau suốt những tháng năm tuổi trẻ. Cô ấy dạy cha cách tin vào ngày mai, khi mà trong túi chỉ có vài đồng bạc lẻ. Cô ấy nắm tay cha, bảo rằng: 'Chỉ cần còn tình thương, thì nghèo khó nào cũng vượt qua được.' Cha đã tin, và thật sự tin. Nhưng rồi…"
Đoạn chữ ngập ngừng, nét bút gợn sóng, như thể cha Nam đã dừng rất lâu trước khi viết tiếp.
"…nhưng rồi số phận không để yên. Gia đình Hòa phản đối dữ dội. Họ cho rằng cha nghèo, không xứng. Và khi con đường mưu sinh ngày càng gập ghềnh, cha bắt đầu thấy chính mình bất lực. Cha đã chọn rời xa, vì nghĩ buông tay sẽ giúp Hòa có một cuộc đời yên ổn hơn. Nhưng mỗi đêm, cha vẫn nghe tiếng khóc của cô ấy văng vẳng trong tim. Đó là vết thương cha mang theo đến tận cuối đời."
Nam cắn chặt môi. Cậu bỗng thấy hình ảnh cha ngày nào, nghiêm nghị nhưng ít nói, hóa ra ẩn chứa một nỗi day dứt sâu thẳm.
Ông Bảy ngồi bên, không ngắt lời, chỉ nhìn Nam với ánh mắt trầm buồn. Nam lật tiếp những trang sau, từng chữ như mũi kim xuyên qua tim:
"Cha đã không đủ can đảm nói sự thật với mẹ con. Cha chọn chôn giấu, vì sợ rằng một lời thú nhận sẽ làm tan nát cả gia đình. Nhưng sự im lặng cũng chẳng bao giờ xoá đi được bóng hình Hòa trong ký ức. Cha yêu mẹ con, nhưng tình yêu đó luôn đi kèm với sự dằn vặt. Cả đời cha sống trong hai nửa trái tim."
Nam đặt tập giấy xuống, lòng ngổn ngang. Những dòng chữ này không chỉ vẽ lại bức tranh quá khứ, mà còn hé lộ sự phức tạp trong trái tim người đàn ông cậu luôn tôn kính. Người cha không chỉ là tấm gương hy sinh, mà còn là một con người với những sai lầm, những lựa chọn đầy mâu thuẫn.
Cậu ngẩng lên, mắt mờ đi vì nước:
— Cha…
Ông Bảy thở dài, giọng khàn đục:
— Con thấy rồi đó. Ký ức không bao giờ chỉ có ánh sáng. Nhưng càng đi sâu, con sẽ hiểu vì sao cha con để lại những trang này.
Nam gật đầu, đôi bàn tay run run khép lại tập giấy. Cậu biết mình chưa thể đọc hết ngay trong đêm. Bởi mỗi dòng chữ đều nặng tựa đá, đòi hỏi một trái tim đủ kiên định để gánh.
Nhưng Nam cũng hiểu, đây chỉ mới là khởi đầu. Nửa cuốn nhật ký này sẽ còn nhiều điều chưa được nói hết. Và trong bóng tối dày đặc, cậu nghe lòng mình vang lên một lời thề: sẽ đi đến tận cùng của sự thật.