Đêm ở làng Đồi Mít tĩnh lặng đến mức Nam có thể nghe rõ tiếng côn trùng kêu rỉ rả ngoài hiên. Ông Bảy đã thu dọn ấm trà, để Nam nằm nghỉ trên chiếc giường tre trong căn chòi nhỏ. Tập nhật ký đặt bên cạnh gối, như một hơi thở âm thầm, nặng nề nhưng không thể buông ra.
Nam nhắm mắt, nhưng tâm trí vẫn quay cuồng bởi những dòng chữ chưa kịp đọc hết. Hình ảnh cha hiện lên, vừa gần gũi, vừa xa xăm. Trong cơn mơ chập chờn, Nam thấy mình đứng giữa một cánh đồng mờ sương. Gió lùa qua, lạnh lẽo, và ở cuối con đường đất, một bóng người quen thuộc xuất hiện.
— Cha…!
Nam gọi, giọng nghẹn lại. Người đàn ông ấy mặc chiếc áo sơ mi bạc màu, dáng đi hơi khom, nhưng ánh mắt lại ấm áp vô cùng. Đó chính là cha – đúng như ký ức ngày xưa, nhưng dường như có phần hiền từ và mỏi mệt hơn.
Cha mỉm cười, giọng nói vang lên nhẹ như gió:
— Con trai… con đã tìm thấy rồi, phải không?
Nam òa khóc trong mơ, chạy đến muốn ôm chặt, nhưng bàn tay chỉ chạm vào khoảng trống. Cha đưa tay chỉ về phía xa, nơi có một dòng sông đen thẫm uốn quanh, nước chảy cuồn cuộn.
— Bên kia sông… còn có những điều cha chưa từng nói hết. Đừng sợ… hãy đi đến cùng. Sự thật có thể đau, nhưng chỉ có sự thật mới giải thoát được cả cha và con.
Nam quỵ xuống, nước mắt trào ra:
— Cha ơi, con không biết có đủ can đảm không… Con sợ…
Bàn tay cha đưa lên, chạm nhẹ vào vai Nam. Một luồng ấm áp lan tỏa, như khi còn nhỏ, cha từng xoa đầu mỗi lúc cậu vấp ngã. Giọng cha thì thầm:
— Can đảm không phải là không sợ, mà là vẫn bước tiếp dù trong tim còn run rẩy.
Ánh sáng mờ dần, tiếng dòng sông vang vọng trong tai Nam, rồi bóng cha cũng tan đi trong sương trắng.
Nam giật mình tỉnh giấc. Trời đã gần sáng, tiếng gà gáy vang lên rải rác trong làng. Mồ hôi đẫm lưng áo, nhưng lòng cậu lại dâng lên một quyết tâm lạ kỳ. Giấc mơ vừa rồi không chỉ là ảo giác — nó như một lời nhắn gửi.
Nam quay sang, bàn tay đặt lên tập nhật ký. Cậu thì thầm:
— Con sẽ đi đến cùng, cha à. Dù sự thật có thế nào, con cũng sẽ không quay đầu.
Ngoài kia, ánh bình minh đang bắt đầu rọi qua rặng mít già, chiếu những vệt sáng đầu tiên xuống con đường đất. Một chương mới đang chờ Nam phía trước.