Chiều hôm đó, Nam lại tìm về khúc sông. Bước chân cậu như bị kéo đi bởi một lực vô hình, vừa hồi hộp vừa tò mò. Hai mảnh giấy trong túi áo khiến lòng cậu nặng trĩu, như thể còn vô số câu hỏi chưa kịp giải đáp.
Gió thổi lao xao qua rặng tre ven sông. Trong tiếng gió rì rào, Nam bất giác để ý thấy một khoảng bụi tre xòe ra, đất dưới gốc bị xới tung như từng có ai lục lọi. Cậu cúi xuống, gạt lớp lá khô và cành nhỏ. Đôi mắt sáng lên khi phát hiện một góc giấy nhăn nhúm thò ra.
Nam run run kéo mạnh. Một bó giấy, buộc lỏng lẻo bằng sợi dây gai, hiện ra từ giữa lớp đất ẩm. Cậu thở dồn dập, đôi tay lấm lem đất mà vẫn siết chặt như sợ nó vụt mất.
Ngồi xuống gốc tre, Nam từ từ tháo nút dây. Những tờ giấy bên trong tuy rách, nhòe mực nhưng rõ ràng có cùng một nét chữ. Và lần này, chúng nhiều hơn hẳn — từng đoạn văn nối tiếp, từng câu chữ mang theo hơi thở của quá khứ:
"Tháng ba... Tôi nhận ra mình không còn chỉ sống cho riêng mình. Một ánh mắt đủ khiến tôi thấy cần phải mạnh mẽ..."
Mỗi dòng chữ như một mảnh tâm tư. Nam đọc trong im lặng, rồi bỗng ngẩng đầu nhìn ra dòng sông lấp lánh ánh chiều. Tim cậu dội lên một nhịp khác lạ: ký ức của một người nào đó, có thể rất gần, có thể chính là người cha cậu hằng khắc khoải nhớ thương.
Cậu ôm chặt bó giấy, thì thầm:
— Rốt cuộc, cha đã từng giấu điều gì?
Trong tiếng gió rì rào qua bụi tre, dường như có lời đáp mơ hồ, thôi thúc Nam bước tiếp vào hành trình tìm lại sự thật.