ký ức vụn vỡ

Chương 2: Cuộc hẹn không mong đợi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả đêm hôm đó, An gần như không ngủ. Mảnh giấy nhỏ nằm trên bàn như một cái gai cắm vào suy nghĩ, khiến cô trằn trọc mãi không thôi. Những câu chữ ngắn ngủi ấy khơi dậy cơn ác mộng đã ngủ quên trong lòng cô suốt mười năm qua.

“Sự thật chưa bao giờ biến mất. Nếu muốn biết, hãy đến bờ hồ đêm mai. Một mình.”

An nhìn đồng hồ. Kim phút đã nhích sang con số bốn. Bên ngoài, thành phố vẫn còn ánh đèn đường thưa thớt, vài chiếc xe tải rầm rì chạy qua. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ. Cô siết chặt tấm giấy, hít sâu để xua đi cảm giác bất an.

Bờ hồ. Đêm mưa năm ấy, tai nạn bắt đầu từ chính nơi đó. Hình ảnh mặt nước loang loáng ánh đèn, những tiếng hét vang vọng rồi ngọn lửa bùng lên… Tất cả quay lại trong đầu An, khiến cô lạnh toát người.

“Không được, mình không thể đi…” – cô tự nhủ, nhưng trong lòng lại vang lên một giọng khác: “Nếu lần này bỏ qua, có lẽ cả đời mày cũng sẽ không bao giờ biết được chuyện gì thực sự xảy ra.”

Cô ngồi bật dậy, quyết định sẽ đến.

Ngày hôm sau, An cố gắng sống như thường lệ: đến cơ quan, họp hành, trả lời email. Nhưng trong đầu, những hình ảnh cũ cứ lởn vởn. Khi đồng nghiệp hỏi thăm, cô chỉ mỉm cười cho qua, không một ai biết trong lòng cô đang gợn sóng dữ dội thế nào.

Đến chiều, điện thoại rung lên. Một số lạ gọi đến.

“Alô?” – An bắt máy, giọng cô khàn khàn.

“An, mình là Hà đây.” – giọng quen thuộc vang lên. – “Tối qua… cậu có ổn không?”

An thoáng ngập ngừng, rồi khẽ đáp: “Ổn. Chỉ hơi mệt.”

Hà im lặng một chút, rồi nói khẽ: “Tớ thấy Khải nhìn cậu suốt tối qua. Hình như… giữa hai người vẫn còn điều gì chưa dứt.”

Nghe cái tên ấy, tim An khựng lại. Cô vội vàng đáp lảng: “Không có gì đâu.”

Nhưng Hà không hỏi thêm, chỉ thở dài. “Ừ. Mà… cậu nên cẩn thận. Tớ có cảm giác… hình như ai đó vẫn chưa muốn buông tha chúng ta.”

An bàng hoàng. Câu nói ấy như xoáy sâu vào trí óc.

Tối hôm đó, An đứng bên bờ hồ. Gió lạnh thổi táp vào mặt, những con sóng nhỏ lăn tăn phản chiếu ánh đèn đường mờ nhạt. Cô vòng tay ôm chặt lấy mình, trong đầu dấy lên hàng loạt câu hỏi.

Ai đã gửi mảnh giấy đó? Tại sao lại hẹn ở đây, đúng nơi tai nạn năm xưa? Và cái gọi là “sự thật” kia… rốt cuộc là gì?

Một bóng người tiến lại gần. An giật mình quay lại.

Đó là Khải.

Anh đứng dưới ánh đèn vàng vọt, khuôn mặt nửa sáng nửa tối, ánh mắt sâu hút khó đoán.

“Là anh gửi tờ giấy?” – An buột miệng, giọng run rẩy.

Khải không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn như xuyên thấu tâm can. Một thoáng sau, khóe môi anh khẽ nhếch, nụ cười lạnh lùng hiện lên.

“Muốn biết sự thật ư, An?” – anh nói chậm rãi. – “Vậy thì chuẩn bị đi. Vì có những điều… càng đào sâu, càng khiến em hối hận.”

An sững người.

Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra: cuộc sống yên ổn mà mình gắng giữ suốt mười năm… sắp tan vỡ.

Hết chương 2


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×