ký ức vụn vỡ

Chương 3: Người xưa xuất hiện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí bên bờ hồ như đông cứng lại sau câu nói của Khải. An đứng chết lặng, đôi bàn tay vô thức siết chặt mép áo khoác. Trong đầu, hàng loạt câu hỏi xoáy sâu: anh ta muốn nói gì? Vì sao lại khẳng định “càng đào sâu càng hối hận”?

“Anh đang che giấu điều gì?” – cuối cùng An cất giọng, khàn đặc.

Khải im lặng. Anh rút từ túi áo khoác ra một tờ giấy gấp làm bốn, đặt vào tay cô. “Đọc đi.”

An run run mở ra. Đó là một mảnh báo cũ, dòng tít lớn in đậm:

“Tai nạn kinh hoàng bên hồ X: Xe bốc cháy, ba học sinh tử vong.”

Bài báo đã úa vàng, nhưng dòng chữ phía dưới mới khiến An lạnh toát: Danh sách ba học sinh tử nạn… không hề có tên người mà An nhớ rõ đã mất đêm hôm đó.

Cô lẩm bẩm: “Không thể nào… Tại sao?”

Khải vẫn nhìn cô, ánh mắt pha lẫn mệt mỏi và kiên quyết. “An, em có chắc những gì em nhớ là thật không? Có bao giờ em nghĩ… trí nhớ của em có thể đã bị ai đó làm mờ đi?”

Câu hỏi như một nhát dao cắt xuyên qua lớp vỏ bọc mà An dày công dựng nên suốt mười năm. Trí nhớ… liệu có thể bị thay đổi?

Cô chao đảo, hít một hơi dài, gấp tờ báo lại rồi cất vội. “Anh muốn gì từ tôi?”

Khải cười nhạt. “Tôi chẳng muốn gì cả. Nhưng có lẽ, đã đến lúc chúng ta cùng tìm ra sự thật.”

Ngày hôm sau, An đến công ty nhưng tâm trí hoàn toàn không tập trung được. Những con số trên màn hình máy tính như nhảy múa, từng dòng chữ trở nên vô nghĩa. Mảnh báo cũ giấu trong túi xách như đè nặng lên vai.

Khi cô đang ngồi thất thần, điện thoại lại rung. Là Hà.

“An, tối nay tụi mình lại tụ tập một chút nhé? Cũng ở quán cũ. Mọi người nói còn nhiều chuyện chưa kịp kể.”

An ngần ngừ. Sau cuộc gặp gỡ với Khải đêm qua, cô không chắc mình đã sẵn sàng. Nhưng một phần trong cô lại thôi thúc: phải đến, vì đó có thể là cơ hội lần nữa để tìm manh mối.

“Ừ, mình sẽ đến.” – cô trả lời.

Buổi tối, quán cà phê đông hơn lần trước. Những gương mặt quen thuộc tụ tập quanh bàn. Tiếng cười nói vang lên, nhưng An nhận ra sau mỗi nụ cười đều ẩn chứa một lớp mặt nạ.

Cô ngồi xuống. Khải cũng ở đó, cách cô vài chiếc ghế, nhưng lần này anh im lặng hẳn, ánh mắt không còn hướng về cô như hôm trước. Thay vào đó, anh tập trung nghe câu chuyện của những người xung quanh.

Trong lúc nói chuyện, Hà bất ngờ đặt tay lên bàn: “Các cậu có bao giờ nghĩ… chúng ta nên nói thẳng với nhau về cái đêm đó không? Mười năm rồi, mà ai cũng né tránh.”

Không khí bỗng chùng xuống. Mọi tiếng cười lịm dần. Một số người cúi gằm mặt, một số khác thì nhìn nhau dò xét.

An cảm nhận rõ rệt trái tim mình đập dồn dập.

Khải là người phá vỡ sự im lặng. Anh cất giọng trầm, chậm rãi: “Có những chuyện càng đào lại… càng đau. Nhưng nếu chúng ta cứ mãi né tránh, vết thương sẽ không bao giờ khép miệng.”

Mọi ánh mắt dồn cả về phía anh. Một trong số bạn học bật cười gượng gạo: “Khải, cậu lúc nào cũng nói nghe nghiêm trọng quá. Tai nạn thì… chỉ là tai nạn thôi mà.”

Nhưng chính khoảnh khắc ấy, An nhìn thấy trong ánh mắt Khải lóe lên điều gì đó – không phải sự lạnh lùng, mà là nỗi đau.

Và cô chợt hiểu: anh cũng giống như mình, chưa từng thoát ra khỏi bóng đêm năm ấy.

Khi buổi họp tan, An định bước ra ngoài thì giọng Khải bất ngờ vang lên sau lưng:

“Ngày mai, em có dám cùng tôi quay lại hiện trường cũ không?”

An quay phắt lại, tim cô như ngừng đập trong thoáng chốc.

“Hiện trường… anh nói là bờ hồ sao?”

Khải gật đầu. “Không chỉ bờ hồ. Chúng ta cần đến cả nơi… mà chiếc xe đã bốc cháy.”

An lặng người. Hình ảnh ngọn lửa, tiếng thét, mùi khét lẹt của xăng cháy bùng lên trong đầu. Toàn thân cô run rẩy.

Nhưng rồi, cô siết chặt nắm tay, hít sâu.

“Được.”

Câu trả lời bật ra, rõ ràng hơn cả chính cô tưởng tượng.

Trong thoáng chốc, An thấy Khải khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi, nhưng mang theo thứ gì đó vừa an ủi, vừa nguy hiểm.

Cô biết, từ khoảnh khắc này, mình đã đặt chân vào một hành trình không thể quay đầu.

Hết chương 3


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×