Sáng hôm sau, An đứng trước gương, nhìn thẳng vào bản thân. Khuôn mặt cô bình thường đến mức hoàn hảo, nhưng đôi mắt mang một nỗi lo sợ không lời nào diễn tả. Mười năm trôi qua, nhưng bóng đêm ấy chưa từng rời bỏ cô. Và giờ, chỉ cần một câu hẹn của Khải, mọi ký ức vụn vỡ lại ùa về.
Cô bước ra ngoài, bước chân nặng nề trên con phố quen thuộc. Dòng người hối hả, tiếng xe cộ, tiếng còi… tất cả đều trở nên xa lạ. Trong lòng An, một sợi dây vô hình kéo cô về quá khứ.
Bên quán cà phê nhỏ gần bờ hồ, Khải đã chờ sẵn. Anh đứng đó, dáng người cao, vai khoác áo khoác dày, ánh mắt như đang soi thấu từng nỗi niềm giấu kín của cô.
“Anh đến sớm à?” – An hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh.
Khải chỉ gật đầu, ánh mắt không rời cô. “Để chắc rằng em sẽ đến.”
An nhăn mày, không nói gì thêm. Khoảng cách giữa họ căng như một sợi dây cước. Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng lá xào xạc theo gió.
“Em còn nhớ… đêm đó không?” – Khải hỏi, giọng trầm hẳn xuống.
An lặng thinh, rồi nhẹ nhàng gật đầu. Hình ảnh lửa cháy, tiếng hét, và gương mặt những người bạn đã mất hiện lên mờ ảo trong đầu. Cô nhắm mắt, cố dẹp đi cơn rùng mình.
Khải tiến lại gần hơn, nhưng không chạm vào cô. Anh hạ giọng: “Có những chi tiết mà em chưa từng biết… và có lẽ, anh cũng đã che giấu em một phần.”
Tim An nhói lên. Một nỗi lo lắng kỳ lạ dâng trào. “Anh… định nói gì?”
Khải không trả lời ngay. Thay vào đó, anh chỉ nhìn ra mặt hồ, nơi dòng nước lặng im phản chiếu ánh đèn vàng. Cảnh vật tưởng như yên bình, nhưng trong ánh mắt họ, cả hai đều hiểu: nơi này từng là hiện trường của bi kịch.
Bỗng nhiên, An cảm nhận được một ánh nhìn khác – lướt qua cô, trống rỗng, lạnh lùng. Cô quay đầu.
Một bóng người đứng cách đó vài mét, lẫn trong những tán cây. Một người mà cô không thể nhận ra ngay lập tức. Nhưng ánh mắt ấy… cô không thể nào quên. Một ánh mắt lạc lõng, cô độc, mang theo nỗi đau, nỗi sợ, và cả sự oán giận.
An lùi lại một bước, tim đập nhanh. “Ai đó…” – cô thầm thì.
Khải quay theo ánh mắt cô, nhưng khi nhìn kỹ, bóng người kia đã biến mất. Như một ảo ảnh.
Cô chớp mắt vài lần, tự nhủ: Chắc là do tưởng tượng thôi…
Nhưng bên trong, cô biết rằng đây chỉ là khởi đầu. Một phần ký ức cũ đang dần hé lộ, nhưng cùng với nó là những bí mật còn sâu hơn, đen tối hơn.
Khải lên tiếng, giọng nghiêm trọng: “An, nếu em muốn biết toàn bộ sự thật, đêm nay chúng ta sẽ cùng quay lại nơi xảy ra mọi chuyện.”
Cô hít một hơi thật sâu. Lời nói ấy vừa khiến cô sợ hãi, vừa khiến lòng cô dâng lên một niềm tò mò không thể cưỡng lại.
“Được,” – An trả lời.
Khải gật đầu, ánh mắt anh thoáng một nụ cười nhẹ – hiếm hoi, nhưng đủ để cô cảm nhận được sự đồng hành và nguy hiểm cùng lúc.
An biết, bước chân tiếp theo sẽ đưa cô vào một thế giới nơi ký ức, nỗi đau, và những bí mật chồng chất đang chờ cô.
Cô siết chặt tay, nhắc nhở bản thân: phải can đảm.
Và cô bước đi, giữa ánh sáng mờ nhạt của thành phố và bóng tối bao phủ bờ hồ, nơi quá khứ đang rình rập.
Hết chương 4