Đêm bờ hồ lạnh đến mức gió cắt da. An khoác chặt áo, bước theo Khải trên con đường nhỏ quanh hồ, nơi mọi thứ vẫn yên lặng, chỉ còn tiếng nước lăn tăn và tiếng lá xào xạc. Mỗi bước đi, cô cảm giác như đang lạc vào một thế giới khác – nơi ký ức và hiện tại giao thoa, và những vết sẹo tinh thần của mười năm trước dường như đang rung lên từng nhịp.
Khải đi phía trước, ánh mắt chăm chú hướng về phía dòng nước. Anh không nói gì, nhưng An biết anh đang quan sát từng chi tiết, từng bóng tối xung quanh. Có gì đó trong cách anh bước đi khiến cô vừa tin tưởng, vừa lo sợ.
“Anh… có chắc mình nên đến đây không?” – An cuối cùng buột miệng hỏi, giọng run nhẹ.
Khải dừng lại, quay sang cô. Ánh mắt anh trầm lặng, pha lẫn nỗi buồn: “Nếu em muốn biết sự thật… thì không còn cách nào khác. Mọi vết sẹo, dù nhìn không thấy, vẫn tồn tại. Và chúng ta phải đối mặt với chúng.”
An lặng im. Vết sẹo trong tim cô – hình ảnh ngọn lửa, những tiếng hét, những khuôn mặt đã mất – bỗng sống lại dữ dội. Cô nhớ từng chi tiết: mùi khét của xăng cháy, tiếng kính vỡ, tiếng khóc tuyệt vọng…
Bỗng một cơn gió thổi mạnh, làm tóc cô bay tung. Ánh trăng mờ phản chiếu trên mặt hồ, chiếu lên những vệt nước loang lổ. An cảm giác tim mình thắt lại. “Anh… anh không sợ sao?” – cô hỏi.
Khải hít một hơi dài, giọng trầm: “Sợ chứ. Nhưng đôi khi, phải đối mặt với nỗi sợ, mới có thể biết sự thật.”
Cả hai tiếp tục đi, từng bước chậm rãi, đến gần một khu vực nơi cỏ dại mọc um tùm – nơi từng xảy ra vụ tai nạn. Dấu tích cũ vẫn còn đó, mặc dù thời gian đã phủ một lớp bụi mờ. Chiếc xe bốc cháy, những mảnh kim loại biến dạng… tất cả hiện lên trong ký ức An như một bức tranh ám ảnh.
Cô hít mạnh, cố nhắm mắt để không bị những hồi ức lấn át. Nhưng hình ảnh của người bạn đã mất – nụ cười, ánh mắt, và cách họ níu tay cô trước khi mọi thứ bùng cháy – vẫn in sâu trong tâm trí. Một vết sẹo vô hình, mà cô biết rằng, cho dù có thời gian trôi qua bao lâu, cũng sẽ không bao giờ phai nhạt.
Khải tiến lại gần, giọng anh nhẹ hơn: “An… em không phải chịu đựng một mình. Anh cũng thế. Chúng ta đã sống với những vết thương này suốt mười năm, và giờ… đã đến lúc để chữa lành.”
An nhìn anh, đôi mắt chạm ánh mắt trầm tĩnh của Khải. Cô nhận ra, không chỉ có ký ức, mà cả tình cảm giữa họ – một thứ tình yêu âm ỉ, trầm lắng – cũng đang dần thức tỉnh.
Một thoáng im lặng, chỉ còn tiếng nước và tiếng tim họ.
“Anh… có thật sự muốn nói sự thật không?” – An hỏi, giọng yếu ớt nhưng cương quyết.
Khải gật đầu, ánh mắt lộ vẻ kiên quyết. “Phải. Dù sự thật có đau đến đâu, chúng ta cũng cần phải biết.”
Trong khoảnh khắc ấy, An cảm thấy một sự đồng điệu kỳ lạ. Cả hai – từng là nạn nhân của ký ức – giờ đây đứng cạnh nhau, đối diện bóng đêm, đối diện những vết sẹo vô hình mà chưa ai từng nhìn thẳng vào.
Cô siết chặt tay mình, nhắc nhở bản thân phải can đảm. Và cô biết, từ giây phút này, mọi thứ sẽ không còn như cũ nữa.
Ánh trăng chiếu lên mặt hồ, phản chiếu khuôn mặt An – nửa sợ hãi, nửa quyết tâm – như một lời nhắc nhở: quá khứ có thể đau, nhưng tương lai vẫn chờ đón những ai dám đối mặt.
Hết chương 5