Gió đêm thổi rì rào qua những tán cây, tiếng nước hồ lăn tăn vang lên nhè nhẹ. An đứng bên cạnh Khải, đôi tay siết chặt nhau, như thể nhờ đó mới giữ được sự cân bằng trước cơn sóng ký ức đang dâng trào. Mười năm trôi qua, nhưng nỗi sợ hãi trong tim cô vẫn nguyên vẹn, chưa từng phai nhạt.
Khải tiến lại gần, ánh mắt anh nhìn thẳng vào cô, pha lẫn lo lắng và một nỗi gì đó sâu thẳm khó gọi tên. “An… em có biết, đôi khi những vết sẹo trong lòng còn nguy hiểm hơn những vết thương thể xác không?”
An lặng im, mắt nhìn xuống mặt hồ. Cô nhớ đến người bạn đã mất, nhớ đến cảnh tượng ngọn lửa thiêu cháy chiếc xe, nhớ đến những tiếng hét vang vọng đến tận bây giờ. Tất cả những hình ảnh ấy vẫn ám ảnh cô từng đêm, khiến trái tim cô trở nên nhạy cảm, dễ tổn thương.
“Anh… em biết. Nhưng anh cũng có vết thương riêng, đúng không?” – giọng cô khẽ run.
Khải thở dài, quay người nhìn ra mặt hồ, ánh mắt mờ đục. “Phải. Mười năm qua, tôi đã cố gắng chôn giấu tất cả, nhưng giờ… không thể nữa. Bóng đêm trong tim tôi chưa bao giờ rời bỏ tôi, cũng giống như em.”
An lặng người. Lời nói của anh như đánh thức một điều gì đó, khiến cô chợt nhận ra: nỗi đau không chỉ là riêng cô, mà là thứ bóng đen mà cả hai đều mang theo.
Khoảng lặng giữa họ kéo dài, chỉ còn tiếng nước hồ và gió đêm. An nhìn Khải, nhận thấy trong ánh mắt anh có một sự chân thành mà bấy lâu nay cô chưa từng thấy: nỗi cô đơn, sự ám ảnh, và cả sự đồng cảm sâu sắc.
“Vậy bây giờ… chúng ta sẽ làm gì?” – An hỏi, cố giữ bình tĩnh.
Khải quay lại nhìn cô, đôi mắt sắc lạnh nhưng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta sẽ tìm ra sự thật. Dù nó có đau đến đâu, dù phải đối diện với những gì đã bị che giấu… em có dám cùng tôi bước tiếp không?”
An hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, cảm nhận nhịp tim mình dồn dập. Cô biết, từ giây phút này, không còn đường lùi. Quá khứ và hiện tại đã đan xen, bóng đêm trong tim cô không thể trốn tránh nữa.
“Được.” – An trả lời, giọng vừa run, vừa cương quyết.
Khải nhẹ nắm tay cô, một cử chỉ vừa an ủi, vừa cảnh báo. Họ đứng đó, bên bờ hồ, giữa màn đêm lạnh lẽo, nơi ký ức và sự thật đang chờ đợi.
Bỗng nhiên, một tiếng động nhẹ vang lên từ phía sau. Cả hai giật mình, quay lại. Không có ai, chỉ có bóng cây đung đưa theo gió. Nhưng An cảm giác một luồng hơi lạnh lướt qua lưng, như một lời nhắc nhở: bóng đêm không chỉ là ký ức của họ, mà còn có những thứ khác – thứ mà chưa ai dám đối mặt.
Cô siết chặt tay Khải. Lần này, không phải vì sợ hãi, mà là để vững tâm, để chuẩn bị cho những điều sắp tới. Bởi cô biết, bóng đêm trong tim họ, không chỉ là nỗi đau, mà còn là động lực để họ tìm kiếm sự thật, chữa lành những vết thương, và… tìm đến nhau.
Ánh trăng chiếu lên mặt hồ, phản chiếu hình dáng hai con người đứng sát bên nhau – nửa sợ hãi, nửa kiên định. Trong khoảnh khắc ấy, An hiểu rằng, bóng đêm trong tim không thể xoá đi, nhưng có thể cùng nhau bước qua.
Hết chương 6