ký ức vụn vỡ

Chương 7: Cơn ác mộng lặp lại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bóng đêm phủ dày lên bờ hồ, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo và bí ẩn. An và Khải đi dọc theo con đường nhỏ, nơi cỏ dại mọc um tùm, từng bước chân như khẽ chạm vào ký ức đã ngủ quên. Không gian yên lặng đến mức từng tiếng thở của họ vang vọng lên, hòa cùng tiếng lá xào xạc theo gió.

An cảm giác tim mình đập nhanh hơn, mỗi nhịp đập như nhắc nhở: cô đang đứng trước một điều gì đó nguy hiểm, một cơn ác mộng mà cô tưởng đã chôn sâu trong quá khứ.

Khải dừng lại trước một khu đất trống, nơi chiếc xe năm xưa đã bốc cháy. Vết tích cũ vẫn còn in hằn, khung cảnh hoang tàn và ám ảnh đến mức An gần như mất bình tĩnh.

“Đây… là nơi mọi chuyện bắt đầu,” – Khải nói, giọng trầm lặng nhưng đầy sức nặng. – “Mọi chi tiết, mọi manh mối, đều ở đây. Em sẵn sàng chưa?”

An hít một hơi sâu, cố gắng xua đi cơn rùng mình. “Sẵn sàng,” – cô đáp, dù trong lòng run rẩy.

Họ bước đến gần chiếc xe biến dạng, những mảnh kim loại cong vẹo và vết khét vẫn còn rõ ràng. Cảnh tượng khiến An nhớ lại từng tiếng hét, từng hình ảnh ám ảnh của bạn bè đã mất, và ngọn lửa hung tợn đã nuốt trọn mọi thứ.

Bỗng nhiên, gió thổi mạnh, làm tờ giấy cảnh báo năm xưa bay ra từ túi Khải, rơi lộp bộp trên mặt đất. An cúi xuống nhặt, dòng chữ trên giấy như nhảy múa trong ánh trăng:

“Không phải tất cả đã kết thúc. Sự thật vẫn còn đó. Ai dám đối mặt, sẽ thấy…”

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng An. Tim cô như ngừng đập trong thoáng chốc. Cô quay lại nhìn Khải. Ánh mắt anh vẫn trầm mặc, nhưng có một điều gì đó khác lạ – nỗi sợ hãi và quyết tâm đan xen, như chính anh cũng bị kéo vào cơn ác mộng này.

“Anh… anh có chắc đây là sự thật không?” – An hỏi, giọng run.

Khải thở dài, bước đến gần cô. “Sự thật không bao giờ dễ chịu. Nhưng nếu chúng ta không đối mặt… bóng đêm này sẽ nuốt chửng cả hai.”

Đúng khoảnh khắc ấy, An nghe thấy tiếng động phía sau – một âm thanh lạ, như bước chân nhanh nhưng nhẹ, hòa cùng tiếng lá xào xạc. Cô quay lại, tim như muốn nhảy ra ngoài. Không có ai, nhưng bóng cây lắc lư, tạo ra những hình thù kỳ quái.

Cơn ác mộng năm xưa dường như đang lặp lại. An thấy hình ảnh ngọn lửa, tiếng kính vỡ, và ánh mắt thất thần của bạn bè hiện lên trong tâm trí. Cô gần như hét lên, nhưng Khải nắm tay cô, kéo cô về phía mình.

“Bình tĩnh, An. Đây là thực tại. Chúng ta phải bước qua nó,” – Khải thì thầm.

An hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, và cố gắng tập trung vào sự hiện diện của Khải. Cơn ác mộng trong đầu cô chậm dần, nhưng nỗi sợ vẫn còn đó, như một bóng ma không thể xua tan.

Họ đứng đó, giữa hiện trường hoang tàn, đối diện ký ức và nỗi sợ hãi. Ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, tĩnh lặng nhưng đầy ám ảnh. An nhận ra rằng, để tìm ra sự thật, cô phải dũng cảm hơn bao giờ hết.

Và cô biết, cơn ác mộng này… chỉ là khởi đầu của những điều còn kinh khủng hơn.

Hết chương 7


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×