“Tình yêu thực sự được đo bằng cách người ta đối mặt với những gì không nằm trong kế hoạch.”
Tháng Mười Hai, mùa đông quay lại. Nhưng lần này không có tuyết trắng. Không có cơn bão nào ngoài trời.
Chỉ có một cơn bão… đang lặng lẽ nổi lên trong lòng Hạ.
Cô nôn nhiều ngày liền, người mệt mỏi, đầu óc quay cuồng. Khánh thì cứ nghĩ do cô quá tải công việc. Nhưng Hạ – trực giác đàn bà – biết rõ: có điều gì đó đã thay đổi trong cơ thể cô.
Một buổi sáng, khi Khánh đang đi làm, Hạ lặng lẽ ra hiệu thuốc.
Hai vạch. Rõ ràng. Không chớp mắt.
Cô ngồi sụp xuống sàn nhà tắm. Tim cô không đập mạnh. Mà đập sâu.
Vì cô không chỉ thấy tương lai… mà còn thấy lằn ranh rạch đôi cuộc sống.
Tối đó, Hạ không nói. Suốt bữa cơm, cô cười nhẹ, né ánh mắt anh.
Nhưng Khánh thì quá tinh ý để không nhận ra điều gì đang xảy ra.
– Hạ. Có chuyện gì?
Cô không trả lời. Chỉ đẩy về phía anh một hộp nhỏ, gói giấy trắng.
Anh mở ra. Là que thử thai.
Khánh chết lặng.
Căn phòng bỗng trở nên rộng hơn. Im lặng hơn. Không còn tiếng quạt, tiếng nồi hầm. Chỉ có một sự thật to lớn hơn cả tình yêu: một sinh mệnh.
– Em tính sao?
– Em chưa biết.
– Muốn giữ… hay bỏ?
– Em không dám chắc mình đủ dũng cảm để sinh ra một đứa trẻ mang huyết thống chú – cháu.
– Em sợ con… bị người ta gọi là “đứa con loạn luân”?
Cô ngẩng lên. Nước mắt lưng tròng.
– Không phải vì em sợ người ta. Mà em sợ… nó sẽ tự hỏi: tại sao bố mẹ mình lại sinh mình ra từ một điều đáng bị nguyền rủa?
Khánh siết chặt tay.
– Nếu có ai phải chịu lời nguyền, thì là chú. Là người lớn. Là người không kiềm chế.
Còn con – nó không có lỗi. Và em cũng không có lỗi khi yêu chú.
Đêm đó, họ không ngủ. Cùng nằm trên giường, mắt mở trân nhìn trần nhà.
Từng giờ trôi qua, cả hai đều lặng im.
Sáng sớm, khi Hạ bước vào bếp, cô thấy Khánh đã pha sẵn cà phê. Trên bàn là một phong bì. Bên trong là:
Tài liệu đăng ký bệnh viện sản.
Danh sách bác sĩ sản khoa uy tín tại bang.
Và một mảnh giấy viết tay:
“Chú không cần đám cưới. Không cần ai thừa nhận. Chỉ cần em giữ đứa con của chúng ta.”
Hạ bật khóc.
Cô không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng khoảnh khắc đó, cô biết:
Tình yêu không cần giải thích nữa. Mà cần dấn thân.
“Một đứa trẻ ra đời từ điều cấm kỵ – nhưng sẽ được nuôi bằng tình yêu không che giấu.”
“Chúng ta không chọn xuất thân. Nhưng ta có thể chọn cách sống để bảo vệ những gì ta tạo ra.”