“Yêu nhau là dễ. Nhưng dám sống với tình yêu ấy suốt đời – mới là điều khó.”
Bữa tối năm ấy, trời se lạnh, căn bếp nhỏ thơm mùi gà nướng, khoai nghiền và rượu vang đỏ. Hạ mặc chiếc váy len xám, tóc xõa nhẹ, đôi mắt lấp lánh ánh nến. Cô tự tay chuẩn bị bàn ăn, trang trí từng nhánh lá phong khô, thắp nến và bật playlist nhạc jazz êm dịu.
Chú Khánh nhìn cô từ bếp, tự hỏi bằng cách nào mà cô gái từng nằm gọn trong lòng anh dưới cơn bão tuyết ngày đó – giờ đây lại có thể khiến nơi này thực sự giống “nhà”.
Bữa ăn diễn ra chậm rãi, ấm cúng. Không ai gọi điện. Không ai đến thăm. Chỉ có hai người, và một thế giới riêng biệt.
Khi đồng hồ chỉ 9 giờ tối, Hạ rót thêm rượu vào ly anh, cười:
– Chúng ta nên nói điều biết ơn hôm nay, giống người Mỹ làm ấy.
– Chú biết ơn điều gì? – cô nghiêng đầu.
Chú lặng đi một chút, rồi đứng dậy, vòng ra phía cô. Một chiếc hộp nhung nhỏ được đặt xuống bàn.
– Chú biết ơn vì... em đã dũng cảm hơn cả chú. Dám yêu, dám đón nhận, dám bước qua ranh giới. Và... – chú mở hộp – nếu em sẵn lòng sống thế này mãi mãi… thì, hãy làm vợ chú. Dù chẳng ai chứng nhận hôn thú này.
Hạ cười. Không phải ngạc nhiên, mà là xúc động.
– Em là vợ chú từ lâu rồi.
Một tối, khi đang dọn dẹp phòng làm việc, Hạ vô tình tìm thấy những bức thư cũ từ bà nội, từ ba mẹ cô – tất cả đều chưa mở.
– Sao chú không bao giờ đọc những thư này?
– Vì nếu đọc... chú sẽ nhớ nhà. Mà nhớ nhà thì chú sẽ yếu lòng.
– Hay là mình... thử về một lần? Ngắn thôi. Như đi du lịch. Em cũng muốn biết cảm giác khi... mang theo bí mật này về quê nhà.
Chú nhìn cô rất lâu. Không đồng ý. Cũng không từ chối.
Nhưng vài tuần sau, họ đặt vé về Việt Nam dịp Tết âm lịch.
Họ ở khách sạn tại Sài Gòn, thỉnh thoảng ghé thăm họ hàng, người quen. Trên giấy tờ, họ đi cùng đoàn “du học sinh cũ”. Không ai nghi ngờ. Ai cũng bảo:
– Hai đứa này đi đâu cũng dính nhau như hình với bóng.
– Cháu gái chú Khánh nay xinh lắm!
Cả hai chỉ cười. Đêm về, nằm cạnh nhau trên giường khách sạn, Hạ khẽ hỏi:
– Chú có thấy... mâu thuẫn không?
– Có. Nhưng chú cũng thấy... chúng ta đã mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Một hôm, khi đi dạo gần trường cũ của Hạ, họ gặp lại một cô bạn thân thuở cấp 3. Sau vài câu hỏi thăm, cô ấy cười ranh mãnh:
– Ủa, sao thấy “chú cháu” gì mà tay với tay hoài vậy?
Khoảnh khắc đó, tim Hạ như ngừng lại.
Nhưng chú Khánh chỉ cười nhẹ, đáp:
– Ở Mỹ, vai vế không quan trọng bằng hạnh phúc đâu.
Cô bạn sững sờ. Rồi im lặng. Không hỏi gì thêm.
“Yêu nhau nơi không ai biết mình là ai – đó là tự do.”
“Nhưng yêu nhau giữa những người quen biết – đó mới là dũng cảm.”
Khi máy bay cất cánh, Hạ tựa đầu vào vai chú Khánh, nắm chặt tay anh.
– Em nghĩ, dù sau này có chuyện gì xảy ra... ít nhất, chúng ta đã sống một đoạn đời thật sự yêu nhau, và không giấu giếm chính mình nữa.
Chú siết tay cô, mắt nhìn ra cửa sổ. Ngoài kia là mây trắng. Còn trong này là hai trái tim đã qua hết giằng xé, đam mê, bình yên, thử thách... và giờ là niềm tin.