Lằn Răn Tuyết Trắng (The Snow Between Us)

Chương 3: Tiếng thở trong đêm tuyết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 3 – Tiếng thở trong đêm tuyết

“Khi trái tim vượt qua đạo lý, chỉ còn cơ thể là biết mình đã sai.”


Hạ nằm sát vào người chú Khánh. Cô cảm nhận rõ nhịp tim trong lồng ngực chú – từng tiếng đập như đang đấu tranh dữ dội với điều gì đó vô hình. Không gian dưới tấm chăn mỏng manh bỗng trở thành một thế giới khác – nơi không có ánh đèn, không có lệnh cấm, không có ai ngoài hai người đang run rẩy vì lạnh, vì khát khao.

Cô nghe tiếng thở của chú – dài, chậm, có phần nghẹn lại.

Cô không nói gì, chỉ khẽ siết vòng tay quanh eo chú chặt hơn.

Chú Khánh không cử động.

Một lúc lâu sau, chú mới lên tiếng, rất khẽ, như đang nói với chính mình:

– Cháu còn quá trẻ… cháu chưa hiểu được… hậu quả của chuyện này.

– Không phải là cháu không hiểu. Mà là cháu… vẫn muốn làm. – Hạ thì thầm, đầu tựa vào vai chú, mùi hương nam tính lặng lẽ vây lấy cô.

Một tiếng gió quất mạnh vào cửa kính. Tấm kính rung lên. Căn hộ như rùng mình.

Trong cơn run nhẹ, Hạ trượt tay xuống thấp hơn – đặt lên phần bụng chú, ngay trên lớp áo. Da thịt nóng lên kỳ lạ giữa lạnh giá. Cô nghe tiếng chú khẽ hút một hơi thở – bản năng tự vệ đang chống lại sự mềm mại của bàn tay cháu ruột mình.

Nhưng chú không đẩy ra. Chỉ nhắm mắt lại, hàm răng siết chặt.


Có điều gì đó trong chú đã đứt gãy.


Hạ chậm rãi di chuyển, mặt cô áp vào ngực chú. Tay cô lần xuống, tìm bàn tay chú đang buông thõng. Cô đan ngón tay mình vào tay chú. Hơi ấm truyền qua lớp da.

– Nếu chú sợ... thì cháu sẽ dừng lại. Nhưng nếu chú im lặng, có nghĩa là... chú cũng muốn giống cháu.

Chú mở mắt. Ánh mắt ấy – đau đớn, giận dữ với chính bản thân mình, và… đầy yếu đuối.

Rồi chú lật người, quay về phía Hạ. Cả thân thể chú như một bức tường lửa áp vào cô. Vòng tay chú ôm lấy cô – không còn là sự nén nhịn, mà là một cái ôm thật sự.

– Tại sao lại là chú… – giọng chú khàn khàn, gần như rạn vỡ.

– Bởi vì chỉ có chú… mới khiến cháu muốn yêu và muốn chạm vào như vậy.

Trong bóng tối, môi Hạ tìm đến môi chú. Nụ hôn đầu tiên – không nhẹ, không vụng dại, mà cháy bỏng như thể đã chờ đợi từ rất lâu. Chú đáp lại. Không còn rào chắn, không còn lý trí.

Tay chú luồn vào lưng Hạ, khẽ vuốt nhẹ sống lưng cô, rồi dừng lại nơi bờ vai trần mảnh dẻ.

Chiếc áo len mỏng bị kéo lên. Lớp da mịn màng run rẩy dưới đầu ngón tay.

Cô không kháng cự.

Họ không nói gì nữa. Chỉ có tiếng thở ngày càng gấp gáp, nghẹn lại. Mỗi cái chạm đều khiến cơ thể nóng rực, mỗi chuyển động đều như đánh mất một phần kiểm soát cuối cùng.


Trong đêm bão tuyết, hai con người máu mủ ruột rà… đã chạm vào nhau như những kẻ xa lạ bị bỏ quên bởi đạo lý.

Và họ không dừng lại.


Khi cơn bão ngoài trời lặng xuống, khi tuyết bắt đầu ngừng rơi, thì cũng là lúc mọi khoảng cách trong họ hoàn toàn tan chảy. Không còn là chú – cháu. Không còn là ranh giới. Chỉ còn một người đàn ôngmột người con gái, không còn đường lui.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!