“Giữa những người sống cùng mái nhà, có đôi khi, im lặng còn đáng sợ hơn cả lời thú nhận.”
Buổi sáng hôm sau, ánh nắng đầu tiên xuyên qua lớp tuyết còn đọng trên khung cửa kính. Căn hộ sáng lên, nhưng bên trong, mọi thứ không còn như cũ.
Hạ tỉnh giấc trước.
Cô nằm yên, đầu vẫn tựa vào tay chú. Hơi thở của chú Khánh đều đặn, nhưng khuôn mặt không hề thanh thản. Cô chạm nhẹ vào má chú, ngón tay khẽ run.
Cảnh tượng đêm qua vẫn còn như mới. Cảm giác da thịt chạm vào nhau, cảm giác chú bối rối, nắm tay cô trong bóng tối… tất cả vẫn còn hằn nguyên.
Hạ biết, từ khoảnh khắc đó trở đi, cô và chú không thể trở lại như trước nữa.
Khi chú thức dậy, cả hai đều im lặng. Họ không nhìn vào mắt nhau.
Không ai nói gì về đêm hôm qua.
Cũng không ai hỏi: “Giờ phải làm sao?”
Bữa sáng hôm đó, họ ngồi đối diện nhau. Trứng chiên và bánh mì như mọi ngày. Nhưng tiếng dao va vào đĩa nghe quá rõ, như đang cắt vào không khí đang bị kéo căng.
– Hàng xóm hôm qua gọi điện hỏi thăm… – chú Khánh mở lời trước, giọng bình thản giả tạo. – Họ bảo hôm qua bão lớn quá, tưởng nhà mình có chuyện gì.
– Vậy… chú nói gì với họ? – Hạ hỏi, nhẹ nhàng.
– Chú bảo… mọi thứ ổn.
Một cái gật đầu. Một cái nuốt khan. Một tiếng thở dài không phát ra tiếng.
Tối hôm đó, khi Hạ vừa tắm xong, bước ra khỏi phòng với mái tóc còn ướt, cô thấy chú Khánh đang đứng ngoài ban công, mặc áo len, tay cầm ly rượu. Bóng lưng chú dường như xa cách hơn hẳn những ngày trước.
Cô tiến lại, đứng cạnh.
– Trời vẫn lạnh... – cô nói khẽ.
– Cháu vào trong đi. Kẻo cảm. – giọng chú dịu, nhưng xa.
Hạ không đi. Cô khẽ nói:
– Nếu chú muốn, cháu sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.
Chú im lặng.
– Nhưng… chú không thể giả vờ như không có gì… phải không? – Hạ ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt chú.
Lần đầu tiên trong ngày, chú nhìn cô thật lâu. Không lạnh lùng. Không trốn tránh. Mà là một nỗi mệt mỏi, cùng với… khao khát chưa tắt.
Chú quay đi, thì thầm:
– Đừng nhìn chú như vậy khi có người ngoài.
– Cháu biết.
Tối muộn, khi Hạ đang rửa chén trong bếp, chú bước tới đứng gần. Không nói gì. Chỉ là ánh mắt thoáng chạm nhau.
Một cái va nhẹ vào vai.
Một ngón tay chạm hờ vào mu bàn tay.
Chú quay đi ngay. Nhưng vài phút sau, cô bước vào phòng thì thấy… cửa chú không khóa.
Cô không bước vào.
Chỉ đứng nhìn khe cửa mở hé, ánh đèn vàng hắt ra. Rồi cười nhạt.
Giữa hai người, đã có một ngôn ngữ riêng: im lặng, ánh mắt, và cửa không khóa.