“Tình yêu bí mật không cần lời hứa. Chỉ cần đủ giấu giếm để sống sót qua từng ngày.”
Kể từ đêm bão tuyết và lần thứ hai trong căn bếp, Hạ và chú Khánh không còn là chú cháu – ít nhất là khi không có ai chứng kiến.
Họ sống cùng mái nhà, đi ngang qua nhau mỗi sáng, nói vài câu nhạt nhẽo trong bữa tối, và luôn khóa cửa thật kỹ vào ban đêm.
Nhưng giữa những bức tường trắng và những hành lang dài của căn hộ, đã hình thành một thứ ngôn ngữ riêng – luật ngầm không bao giờ nói ra.
???? Luật ngầm thứ nhất: Không bao giờ chạm nhau khi trời sáng.
– Ngoại trừ những cái va vai tình cờ.
– Ngoại trừ những lúc Hạ cố ý làm rơi muỗng xuống chân chú.
– Ngoại trừ khi chú bước qua phía sau lưng Hạ trong bếp, tay “vô tình” đặt lên eo cô một giây ngắn ngủi.
???? Luật ngầm thứ hai: Không bao giờ nhìn nhau quá ba giây khi có người khác trong nhà.
Điển hình là sáng thứ Năm – hàng xóm tầng trên, cô Natalie, sang mượn phích nước.
Hạ đứng cạnh chú ở cửa, cười nhẹ, gật đầu chào. Nhưng chỉ một cái nghiêng đầu của chú, ánh mắt lỡ lướt qua Hạ trong một khoảnh khắc, cũng khiến cô đỏ mặt như vừa phạm tội.
Natalie nheo mắt. Cô nhìn cả hai như thể đang cố xâu chuỗi điều gì đó.
– Hai người trông... rất hợp nhau, – cô nói, nửa đùa nửa thật.
Hạ bật cười. Chú Khánh thì khựng lại.
– Cô đùa... tôi là chú của con bé mà, – chú đáp, cố làm giọng nhẹ tênh.
Natalie nhướng mày. Rồi cười, chào, quay đi.
Cánh cửa khép lại. Và ngay sau đó – Hạ bị kéo mạnh vào sát tường, trong hành lang vắng. Bàn tay chú giữ chặt eo cô, mắt nhìn xoáy vào mắt cô:
– Đừng để ai nghi ngờ thêm lần nữa.
– Là chú nhìn cháu trước.
– Là cháu mặc cái váy đó... – giọng chú khàn đi. – Biết rõ Natalie sẽ sang.
Hạ bật cười, thì thầm vào tai chú:
– Cháu chỉ không muốn ai nghĩ chú là... chú của cháu thôi.
???? Luật ngầm thứ ba: Chỉ được “làm tình” trong bóng tối. Không đèn. Không tiếng.
Nửa đêm. Khi cả thành phố đã chìm vào giấc ngủ, khi chỉ còn tiếng xe lác đác dưới đường, Hạ khẽ đẩy cửa phòng chú.
Cửa không khóa.
Chú đang nằm nghiêng, lưng quay về phía cô. Nhưng chỉ cần tiếng chốt cửa khép lại rất khẽ – là chú biết.
Cô trèo lên giường. Tay chạm nhẹ vào gáy chú. Hơi thở trao nhau, không cần nói gì. Chỉ còn là cơ thể – tìm đến nhau như thói quen nghiện ngập.
Có người từng nói: “Cái giá của tình yêu cấm kỵ không phải là sự phản đối từ bên ngoài – mà là cách hai người phải sống sót qua từng ngày với nó, trong lặng lẽ.”
Và trong căn hộ yên tĩnh giữa lòng California, có hai con người đang sống như thế.