“Khi tình yêu vượt qua sợ hãi, nó không cần lý do để rực cháy.”
Căn hộ nhỏ ở Pasadena giờ đã là tổ ấm thật sự. Không còn hai phòng – chỉ còn một chiếc giường, một chiếc bàn ăn đủ hai người, và hai con người không rời nhau nửa bước.
Sáng sớm, Hạ mặc áo sơ mi của chú Khánh, đi chân trần trong bếp, xào trứng, rót cà phê. Mỗi lần cô cười lén lút khi thấy chú bước ra khỏi phòng tắm – quấn khăn ngang hông, tóc còn ướt, ngực trần rịn nước – là mỗi lần chú kéo cô lại gần và thì thầm:
– Nhìn gì vậy, vợ chú?
– Nhìn chú có giống... người đàn ông của cháu không? – cô trêu.
Chú cúi xuống, hôn lên gáy cô, đáp khẽ:
– Hơn cả vậy.
Buổi trưa, họ chạm nhau mọi nơi: trên sofa, cạnh bàn bếp, trong góc ban công nắng gắt, thậm chí là sàn phòng khách – nơi quạt chạy vù vù mà vẫn không làm dịu đi hơi nóng từ làn da dính sát vào nhau.
Có lần, khi đang thở dốc sau một cuộc yêu cuồng nhiệt, Hạ bật cười giữa cơn mồ hôi đầm đìa:
– Cháu không ngờ có ngày mình lại... sống kiểu này với chính chú.
– Vậy còn hối hận không? – chú hỏi, giọng trầm, tay vẫn vuốt ve lưng cô.
– Nếu đây là giấc mơ... cháu không muốn tỉnh.
???? Tháng Bảy, họ bay đến Miami.
Nắng biển rực rỡ, mùi mặn nồng của đại dương, và hàng dừa đung đưa theo gió khiến không khí mùa hè càng trở nên bốc lửa. Hạ mặc bikini trắng, khoác ngoài chiếc sơ mi rộng, tay trong tay với chú bước trên cát nóng.
Họ như một cặp đôi mới cưới – mà đúng vậy thật. Không hôn thú, không đám cưới – nhưng mọi ánh mắt nhìn vào họ đều nhận ra sự gắn bó không thể tách rời.
Buổi chiều, họ nằm dài trên ghế ở bãi biển, uống mojito và đọc sách.
Buổi tối, họ thuê một căn bungalow nhỏ cạnh biển. Gió biển thổi tung rèm cửa. Và bên trong, tiếng sóng vỗ hòa lẫn tiếng rên rỉ dịu dàng, kéo dài không dứt.
“Giữa mùa hè, không có gì thiêu đốt bằng cơ thể của người mình yêu – và biết rằng đó là người duy nhất có thể khiến mình không thể sống thiếu.”
Đêm cuối cùng ở Miami, khi cả hai nằm trên ghế dài nhìn sao, Hạ quay sang hỏi khẽ:
– Nếu có ai đó phát hiện chúng ta là chú cháu, chú sẽ làm gì?
Chú không trả lời ngay. Một lúc sau, chú siết tay cô:
– Nếu được sống thế này mãi... chú chấp nhận mất hết. Kể cả danh tiếng, quê hương hay họ hàng.
Hạ ngả đầu lên ngực chú. Tim cô đập loạn nhịp. Mắt cô cay. Nhưng cô không khóc. Vì cô đang hạnh phúc – theo cách mà chẳng ai có thể hiểu.