Lằn Răn Tuyết Trắng (The Snow Between Us)

Chương 8: Mùa thu của những điều bình dị


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chương 8 – Mùa thu của những điều bình dị

“Khi đã yêu đủ lâu, những buổi sáng lặng lẽ bên nhau còn ngọt hơn cả đêm say mê.”


Mùa thu về, lá bắt đầu rụng vàng trên những vỉa hè Pasadena. Ánh nắng thôi gay gắt, gió dịu lại, và không khí mang theo một thứ mùi khó tả – mùi của bình yên sau những tháng ngày cuồng nhiệt.

Hạ và chú Khánh vẫn sống trong căn hộ nhỏ ấy, vẫn cùng nhau đi làm, đi học, về nhà và nấu ăn. Nhưng không còn là những ánh mắt trốn tránh, không còn là ham muốn như lửa – mà là những cử chỉ nhỏ khiến người ta muốn gắn bó cả đời.


???? Buổi sáng, chú Khánh pha cà phê cho cả hai. Hạ bước ra từ phòng tắm, tóc búi cao, mặc áo hoodie của chú. Cô ngồi cạnh, chống cằm nhìn chú đánh trứng.

– Trông chú như... ông chồng nội trợ ấy.

– Thì chú đang là vậy còn gì.

– Của cháu?

– Không. Của em.

Chú nói, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Không đòi hỏi. Không dục vọng. Chỉ là một nụ hôn rất nhẹ, nhưng khiến Hạ rưng rưng.


???? Chiều, họ dắt nhau đi chợ nông sản địa phương, mua táo, bánh mì, và bó lavender khô. Hạ khoác tay chú đi qua từng sạp hàng, nũng nịu như một cô vợ trẻ.

Có lúc chú đứng lùi lại, để cô một mình chọn đồ, rồi lặng lẽ chụp hình cô từ phía sau – giữ lại từng khoảnh khắc của một đời sống tưởng như đơn giản, nhưng không dễ có được.


????️ Tối, họ nằm dài trên sofa, xem lại những bộ phim cũ, ôm nhau dưới một chiếc chăn mỏng. Hạ ngủ thiếp đi giữa chừng, còn chú thì vẫn nằm yên, không tắt TV, tay vuốt nhẹ tóc cô như một thói quen.


Một đêm nọ, sau khi làm tình xong trong ánh đèn mờ, Hạ tựa đầu vào ngực chú, hỏi nhỏ:

– Chú có nghĩ… rồi mình sẽ sống như thế này đến khi nào?

Chú không trả lời ngay.

Một lúc sau, anh đáp khẽ:

– Nếu được lựa chọn, chú muốn sống thế này… đến tận cuối đời.

Hạ im lặng. Cô siết nhẹ tay chú hơn. Trong lòng, không phải là niềm vui chớp nhoáng như trước nữa – mà là một sự bình yên sâu sắc đến mức... gần như đau lòng.


Yêu nhau, không nhất thiết phải ngày nào cũng cháy bỏng. Có những ngày chỉ cần nằm cạnh nhau, nấu một bữa ăn đơn giản, cùng đi chợ và ngủ chung một giấc – thế là đủ.

Và mùa thu ấy, họ sống như vậy. Nhẹ nhàng. Lặng lẽ. Hạnh phúc.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!