Đêm đầu tiên ở làng Quên Lãng biến thành một cơn ác mộng kéo dài, không có điểm dừng. Nhóm bạn quây quần bên đống lửa nhỏ le lói trong ngôi nhà lớn, cố gắng ngủ nhưng giấc ngủ không đến. Không khí lạnh buốt thấm qua da thịt, dù lửa cháy rừng rực. Bỗng nhiên, từ bóng tối ngoài cửa sổ, một tiếng ru vang lên – bài hát ru con quen thuộc mà bà nội Minh từng hát: "Con ơi con ngủ cho ngoan, mẹ đi hái lá rừng sâu..." Nhưng giọng hát khàn khàn, rè rè như phát ra từ cổ họng đã mục nát, và lời hát bị bóp méo: "Con ơi con chết cho ngoan, mẹ sẽ đào mộ chôn con..."
Lan nhận ra bài hát, khuôn mặt cô tái mét dưới ánh lửa: "Bà ngoại mình từng hát bài này... Nhưng sao ở đây lại nghe như lời nguyền rủa?" Việt, cố giữ bình tĩnh, lấy điện thoại ghi âm, nhưng khi nghe lại, tiếng ru biến thành tiếng gầm gừ của thú dữ, xen lẫn tiếng khóc trẻ con. "Đây không thể là gió được," anh thì thầm, tay run run. Minh mở cuốn nhật ký, đọc dưới ánh lửa lập lòe: "Bà Ba là người phụ nữ bị làng giết oan trong chiến tranh. Bà bị nghi là gián điệp, bị tra tấn rồi chôn sống. Trước khi chết, bà nguyền rủa: 'Ta sẽ trở về, lấy mạng từng đứa một, bắt đầu từ những kẻ lạ mặt. Linh hồn ta sẽ ru chúng vào giấc ngủ vĩnh cửu.'"
Hương run rẩy, ôm chặt đầu gối: "Chúng ta là kẻ lạ mặt... Bà ấy đang ru chúng ta chết sao?" Lửa đột ngột tắt ngấm, như bị một bàn tay vô hình dập tắt, và trong bóng tối bao trùm, họ thấy một bóng dáng lùn tịt đứng ở góc phòng, đôi mắt đỏ ngầu lấp lánh như than hồng. Việt hét lên, thắp đèn pin vội vã, nhưng bóng dáng biến mất, chỉ để lại một vết máu tươi trên sàn, còn nóng hổi. "Đây là máu thật!" Lan chạm vào, tay dính nhớp nháp, mùi tanh nồng xộc lên.
Sáng hôm sau, họ tỉnh dậy với những cơn đau đầu kinh hoàng. Việt phát hiện tay mình bị thương, vết cào sâu hoắm như móng vuốt thú dữ, máu rỉ ra. "Tối qua tôi mơ thấy bà cụ cào tôi, thì thầm rằng máu tôi sẽ trả nợ," anh nói, giọng lạc đi. Nhóm quyết định ở lại để khám phá thêm, hy vọng tìm cách sửa xe và rời đi. Nhưng tiếng ru vẫn ám ảnh họ suốt ngày, vang vọng từ rừng sâu, và Minh cảm thấy như Bà Ba đang theo dõi từng bước chân. Nỗi kinh hoàng tăng lên khi Hương nhìn ra cửa sổ, thấy bóng dáng Bà Ba đứng đó, tay cầm một con búp bê rách nát, miệng mỉm cười toe toét với hàm răng đen nhẻm. "Bà ấy đang ru con... Và con bà ấy là chúng ta," Hương khóc nức nở. Minh nắm chặt cuốn nhật ký, quyết tâm tìm hiểu thêm, không biết rằng tiếng ru ấy chỉ là khởi đầu cho những cơn ác mộng chết chóc sắp ập đến.