Bữa tiệc cuối năm của công ty Nam được tổ chức tại một nhà hàng sang trọng. Đây không chỉ là dịp để mọi người thư giãn sau một năm làm việc vất vả, mà còn là sân khấu lớn để An thực hiện chiêu quyết định của mình. Cô ta muốn đánh một đòn chí mạng vào mối quan hệ của Nam và Vy, biến Nam thành "con mồi" hoàn toàn thuộc về cô ta.
An đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng. Cô ta xuất hiện trong một chiếc váy trắng tinh khôi, khoe bờ vai thon thả và vẻ ngoài mong manh, thuần khiết. Mái tóc dài được uốn nhẹ, buông xõa tự nhiên, càng làm tăng thêm vẻ ngây thơ "chết người" của cô ta. Quan trọng hơn, An đã tăng cường liều lượng "mê hương" bao quanh mình, biến cô ta thành một thỏi nam châm vô hình, thu hút mọi ánh nhìn, đặc biệt là sự chú ý của Nam.
Vy cũng có mặt tại bữa tiệc cùng Nam. Cô chọn một chiếc đầm cocktail màu xanh ngọc đơn giản nhưng thanh lịch, tôn lên vẻ đẹp mặn mà, tinh tế của cô. Sợi dây chuyền bạc bà ngoại tặng vẫn nằm yên vị trên cổ Vy, như một lá bùa hộ mệnh. Ngay từ khi bước chân vào sảnh tiệc, Vy đã cảm nhận được một luồng khí lạnh lẽo, gai người lan tỏa trong không khí. Đó chính là "mê hương" từ An, mạnh hơn bao giờ hết. Vy vô thức đưa tay chạm vào sợi dây chuyền, cảm thấy nó nóng ran lên, như một lời cảnh báo cực kỳ rõ ràng. Trực giác của cô đang kêu gào.
Suốt buổi tiệc, Nam, dưới tác động mạnh mẽ của bùa mê, liên tục bị An thu hút. An không ngừng tạo ra những tình huống để được ở gần Nam. Lúc thì cô ta nhờ Nam lấy đồ ăn, lúc lại nhờ anh giúp đỡ chỉnh lại váy áo. Mỗi lần An lại gần, ánh mắt cô ta nhìn Nam đầy vẻ ngưỡng mộ và cả sự chiếm hữu, nhưng Nam thì không hề nhận ra. Anh chỉ thấy An thật dễ thương, thật đáng yêu và cần được bảo vệ. Anh thậm chí còn quên mất sự hiện diện của Vy ở đó.
Vy đứng từ xa quan sát. Cô thấy rõ sự thay đổi trong ánh mắt của Nam khi anh nhìn An. Cô cảm nhận được một luồng năng lượng tiêu cực mạnh mẽ tỏa ra từ An. Sợi dây chuyền trên cổ Vy nóng rực, như muốn vỡ tung. Trực giác của cô mách bảo rằng đã đến lúc mọi chuyện phải được làm rõ.
Vào cuối buổi tiệc, khi mọi người đang dần tản ra, An quyết định ra đòn cuối cùng. Cô ta bước tới chỗ Nam, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi và có chút say. "Anh Nam ơi, em... em hơi chóng mặt quá." An nói khẽ, đôi mắt cụp xuống đầy vẻ yếu đuối.
Nam vội vàng đỡ lấy An. "Em có sao không? Để anh đưa em ra ngoài hóng gió một chút."
Đúng lúc đó, An cố tình loạng choạng, mất thăng bằng và ngã bổ nhào vào vòng tay Nam. Cô ta nép vào lòng anh, gương mặt úp vào ngực Nam, mắt khẽ rưng rưng. Một cảnh tượng vô cùng "nghệ thuật" và kịch tính. Mùi "mê hương" từ An lúc này đạt đến đỉnh điểm, bao trùm hoàn toàn lấy Nam, khiến anh gần như mất đi lý trí. Anh đưa tay ôm lấy An, đôi mắt đầy vẻ lo lắng và xót xa.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc định mệnh đó, Vy bước tới. Cô đã theo dõi An từ nãy giờ, và cảnh tượng này như một gáo nước lạnh tạt vào cô. Trái tim Vy thắt lại, đau đớn tột cùng. Nhưng cùng lúc đó, một sức mạnh vô hình từ sợi dây chuyền bạc trên cổ cô bỗng bùng lên dữ dội. Vy vô thức đưa tay chạm vào mặt dây chuyền hình hoa sen. Năng lượng thanh tẩy từ vật hộ thân đã được trì chú bỗng nhiên khuếch đại trực giác của Vy lên gấp bội.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mọi thứ như chậm lại. Qua đôi mắt Vy, hình ảnh An không còn là một cô gái ngây thơ, yếu đuối nữa. Thay vào đó, Vy thấy một luồng khói xám mờ ảo, đen kịt, đang bao bọc lấy An, uốn lượn và xoắn xuýt như những xúc tu vô hình. Và đáng sợ hơn cả, trong đôi mắt An, không phải là sự ngây thơ hay yếu đuối, mà là một tia nhìn sắc lẹm, lạnh lẽo và đầy chiếm hữu. Ánh mắt đó như một con rắn độc, đang nhìn thẳng vào Nam, như thể anh là con mồi đã nằm gọn trong lưới của cô ta.
Vy hiểu ra tất cả. Đây không phải là những chiêu trò "trà xanh" thông thường. Đây là bùa mê, là tà thuật. Cô biết rõ, chỉ có những thứ không thuộc về tự nhiên mới mang lại cảm giác lạnh lẽo và gai người đến vậy. Nỗi đau và sự phẫn nộ bỗng chốc được thay thế bằng sự kiên định và quyết tâm. Cô phải phá giải thứ bùa chú này, phải kéo Nam trở về.
Nam vẫn đang ôm An trong vòng tay, ánh mắt anh vẫn còn mơ màng dưới tác động của bùa mê. An khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Nam bằng ánh mắt "đáng thương" nhất có thể. Cô ta nghĩ rằng mình đã thành công.
Nhưng Vy đã không còn là Vy của những ngày ghen tuông vô cớ nữa. Cô nhìn thẳng vào An, ánh mắt kiên định và không một chút sợ hãi. Dù An có dùng bùa chú mạnh đến đâu, nhưng trước năng lượng thanh tẩy của vật hộ thân và ý chí của Vy, nó cũng chỉ là một thứ tạm bợ.
Vy không nói một lời nào. Cô chỉ đứng đó, nhìn thẳng vào An, ánh mắt như xuyên thấu mọi thứ. An, dù bị che phủ bởi bùa mê, vẫn cảm thấy một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng khi đối diện với Vy. Ánh mắt Vy không chỉ chứa đựng sự đau lòng mà còn có cả sự thấu suốt, như thể Vy đã nhìn thấy bản chất thật sự của cô ta. An khẽ giật mình, một thoáng bối rối vụt qua trong ánh mắt sắc lạnh của cô ta.
Đó chính là khoảnh khắc sự thật bị vạch trần, không bằng lời nói, mà bằng năng lượng và trực giác. Vy đã thấy. Và cô biết mình phải làm gì.