Bầu trời đêm đầy sao, Hắc Vân Cốc như một bức tranh lộng lẫy nhưng đầy sát khí, ánh sao chiếu lên những vách đá dựng đứng.
Mạc Thiên Phong đứng trên một mỏm đá cao, gió đêm thổi qua, làm áo trắng của hắn tung bay. Thanh Vô Cực Kiếm nằm yên trong tay, nhưng tâm trí hắn rối bời vì Vân Tịch.
Dòng chữ trên bàn thờ đá – “Huyết tế song hồn, kiếm khai thiên mệnh” – như một lời nguyền ám ảnh hắn. Hắn đã ở lại cốc gần ba tuần, và mỗi khoảnh khắc bên nàng đều khiến hắn chìm sâu vào lưới tình, nhưng cũng làm nghi ngờ trong lòng hắn lớn dần.
Đêm nay, nàng dẫn hắn đến một đỉnh núi trong cốc, nơi có một vòng tròn đá cổ, khắc đầy những ký hiệu kỳ bí. Vân Tịch mặc áo lụa trắng, mái tóc dài tung bay, như một tiên nữ lạc giữa chốn ma quái.
“Ngươi có sợ lời nguyền không, Thiên Phong?” nàng hỏi, giọng nhẹ như gió, nhưng ánh mắt nàng như xuyên thấu tâm can.
Hắn im lặng, tay siết chặt chuôi kiếm. “Lời nguyền yêu cầu máu và linh hồn. Ngươi muốn ta trả giá gì?” hắn hỏi, giọng trầm.
Nàng mỉm cười, bước đến gần, tay chạm vào ngực hắn, ngón tay mềm mại lướt qua, mang theo một cảm giác H+ khiến máu hắn sôi lên.
“Lời nguyền không phải để giết ngươi,” nàng thì thầm, “mà là để liên kết chúng ta, để Huyền Âm Thần Kiếm công nhận cả hai.”
Nàng kể rằng vòng tròn đá là nơi Nguyệt Ảnh Môn từng thực hiện nghi thức huyết tế, để bảo vệ thanh kiếm khỏi kẻ thù. Chỉ khi hai người hòa hợp nội lực, nghi thức mới thành công, nhưng cái giá là sự ràng buộc vĩnh viễn giữa hai linh hồn.
“Ngươi và ta, chúng ta là định mệnh,” nàng nói, tiến sát hơn, hơi thở phả lên môi hắn, mang theo một cảm giác H+ khiến hắn gần như mất kiểm soát.
Nhưng trước khi hắn kịp đáp, một luồng sát khí ập đến. Một nhóm sát thủ của triều đình xuất hiện, mang phù hiệu Tứ Vương Gia, kiếm quang lóe sáng dưới ánh sao.
Thiên Phong và Vân Tịch phối hợp, kiếm pháp của hắn như ánh chớp, còn nàng dùng sáo ngọc, mỗi âm thanh như một lưỡi dao vô hình. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ vòng tròn đá.
Sau trận chiến, nàng dẫn hắn vào trung tâm vòng tròn, nơi một phiến đá khắc hình thanh kiếm. Nàng kể rằng Tứ Vương Gia đã biết về nghi thức, và hắn muốn chiếm Huyền Âm Thần Kiếm trước khi họ hoàn thành.
“Ta không muốn ngươi chịu đau đớn,” nàng nói, nắm tay hắn, ngón tay đan chặt, ánh mắt chân thành nhưng vẫn ẩn chứa một tia bí ẩn.
Hắn nhìn nàng, lòng rối bời. Hắn muốn tin nàng, nhưng lời nguyền và ký hiệu tà thuật khiến hắn do dự. “Nếu ta từ chối nghi thức?” hắn hỏi.
Nàng mỉm cười, đôi môi gần sát môi hắn. “Ngươi sẽ không từ chối,” nàng thì thầm, hơi thở nóng rực khiến tim hắn đập mạnh.
Đêm đó, khi nàng ngủ say bên vòng tròn đá, hắn kiểm tra phiến đá, phát hiện một ký hiệu mới: một con rồng cuộn quanh thanh kiếm, như biểu tượng của một lời nguyền bất diệt.
Thiên Phong đứng dưới vòm trời đầy sao, lòng rối bời giữa tình yêu và nghi ngờ. Hắc Vân Cốc, với những bí mật và cạm bẫy, như một mê cung không lối thoát, và Vân Tịch là tâm điểm của mọi lằn ranh.
Hắn siết chặt chuôi kiếm, biết rằng con đường phía trước đầy nguy hiểm, nhưng ánh mắt nàng, nụ cười nàng, vẫn trói chặt trái tim hắn.
Thiên Phong nhìn lên bầu trời, lòng tự hỏi: liệu hắn có thể chấp nhận lời nguyền, hay hắn đang bước vào một cạm bẫy không lối thoát?