Ngọn lửa trại bập bùng trong một hang đá, ánh sáng đỏ rực chiếu lên vách đá, tạo nên những bóng hình kỳ ảo, như đang kể lại những bí mật cổ xưa.
Mạc Thiên Phong ngồi bên đống lửa, thanh Vô Cực Kiếm đặt bên cạnh, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Vân Tịch. Nàng ngồi đối diện, áo lụa đen ôm sát cơ thể, mái tóc dài buông xõa, hòa vào bóng tối của hang đá, như một bức tranh sống động.
Hắn đã ở lại Hắc Vân Cốc gần hai tuần, và mỗi ngày bên nàng đều như một thử thách giữa lý trí và trái tim. Ký hiệu vòng tròn máu trên ngọc bội khiến hắn nghi ngờ nàng đang che giấu một nghi thức tà thuật nguy hiểm, nhưng ánh mắt nàng, nụ cười nàng, lại khiến hắn muốn tin tưởng.
“Ngươi biết về nghi thức huyết tế, đúng không?” hắn hỏi, giọng trầm, tay chạm vào ngọc bội trong túi áo.
Vân Tịch mỉm cười, nụ cười vừa quyến rũ vừa bí ẩn, rồi đứng dậy, bước đến gần hắn. Hơi ấm từ cơ thể nàng lan tỏa, mang theo một cảm giác H+ khiến tim hắn đập mạnh.
“Nghi thức đó không phải để hại ngươi,” nàng nói, giọng nhẹ như gió, “mà là để bảo vệ kho báu của Nguyệt Ảnh Môn.”
Nàng kể rằng nghi thức huyết tế yêu cầu máu của hai người có nội lực tương thích, và nàng tin rằng hắn và nàng là cặp đôi được định mệnh chọn. Huyền Âm Thần Kiếm chỉ có thể được kích hoạt khi hai người hòa hợp, nhưng cái giá là một phần linh hồn của họ.
“Ngươi là kiếm thánh, ta là ma nữ,” nàng thì thầm, tay chạm vào má hắn, ngón tay mềm mại lướt qua, hơi thở phả lên môi hắn, mang theo một cảm giác H+ khiến hắn gần như mất kiểm soát.
“Ta không muốn ngươi chịu đau đớn,” nàng nói, ánh mắt ánh lên một tia chân thành, nhưng cũng xen chút bí ẩn.
Nhưng trước khi hắn kịp đáp, một tiếng nổ vang lên từ lối vào hang đá. Một nhóm sát thủ của Hắc Hổ Bang xuất hiện, mang theo hỏa dược, khiến hang đá rung chuyển như sắp sụp đổ.
Thiên Phong lập tức rút kiếm, đứng chắn trước Vân Tịch. Kiếm pháp Vô Cực của hắn như ánh chớp, mỗi nhát chém đều chính xác, còn nàng dùng sáo ngọc, mỗi âm thanh như một lưỡi dao vô hình, xuyên qua kẻ địch.
Ngọn lửa từ hỏa dược bùng lên, chiếu sáng khung cảnh hỗn loạn. Máu bắn tung tóe, hòa vào ánh lửa, tạo nên một bức tranh vừa bi thảm vừa hùng tráng.
Sau trận chiến, nàng dẫn hắn đến một góc sâu hơn trong hang, nơi một bàn thờ đá khắc hoa văn Huyền Âm Thần Kiếm. Nàng chỉ vào bàn thờ, giải thích rằng nghi thức huyết tế không phải để giết người, mà để mở cánh cửa dẫn đến kho báu.
“Ta cần ngươi để hoàn thành nghi thức,” nàng nói, nắm tay hắn, ngón tay đan chặt, mang theo hơi ấm khiến tim hắn rung động.
Hắn nhìn nàng, lòng rối bời. Hắn muốn tin nàng, nhưng ký hiệu tà thuật vẫn ám ảnh hắn. “Nếu ta từ chối?” hắn hỏi, giọng lạnh.
Nàng mỉm cười, tiến sát hơn, đôi môi gần sát môi hắn. “Ngươi sẽ không từ chối,” nàng thì thầm, hơi thở nóng rực khiến hắn rùng mình.
Đêm đó, khi nàng ngủ say bên đống lửa, hắn kiểm tra bàn thờ đá, phát hiện một dòng chữ cổ: “Huyết tế song hồn, kiếm khai thiên mệnh.”
Liệu nghi thức này có thực sự chỉ để mở kho báu, hay nàng đang dẫn hắn vào một cạm bẫy chết người? Thiên Phong đứng trong bóng tối, kiếm trong tay, lòng dao động giữa tình yêu và nghi ngờ.
Hắc Vân Cốc, với ánh lửa bập bùng, như một mê cung đang chờ hắn khám phá. Vân Tịch, với vẻ đẹp ma mị, là ánh sáng dẫn lối, nhưng cũng có thể là bóng tối nuốt chửng hắn.
Hắn siết chặt chuôi kiếm, bước ra khỏi hang đá, biết rằng con đường phía trước đầy máu và lửa, nhưng hắn không thể quay đầu.
Thiên Phong nhìn ngọn lửa, lòng tự hỏi: liệu hắn có thể tin nàng, hay hắn đang tự đẩy mình vào một nghi thức không lối thoát?