Mùa thu đến thật khẽ, như thể sợ đánh thức ai đó đang mơ giữa giảng đường. Lá vàng bắt đầu rơi trên con đường dẫn vào khuôn viên trường, những tán cây xào xạc trong gió. Ánh nắng không còn gay gắt như đầu hạ, mà trở nên dịu dàng, vàng ươm như màu của kỷ niệm.
Lâm An thích mùa thu. Có lẽ vì nó khiến mọi thứ trở nên nhẹ nhõm, ấm áp và cũng có chút buồn không tên. Cô thường ngồi ở ghế đá cạnh hồ, nơi mặt nước phản chiếu ánh nắng lung linh. Đó là góc nhỏ cô yêu nhất – yên bình, không ồn ào như căn-tin, cũng không xa cách như thư viện.
Hôm nay, cô mang theo một ly trà sữa Hạ Vy mua hộ. Hạ Vy bận tham gia câu lạc bộ, còn cô thì muốn một mình. Vừa mở laptop, cô nhận được tin nhắn:
Trần Minh: “Cậu đang ở đâu vậy? Mình cần trao đổi về bài viết tuần này.”
Cô thoáng bất ngờ, tim khẽ rung lên. Ngón tay run nhẹ khi gõ chữ:
Lâm An: “Mình ở hồ phía sau thư viện.”
Chưa đầy mười phút sau, anh xuất hiện.
Anh mặc áo len mỏng, cổ áo hơi xộc xệch, tay cầm tập tài liệu. Mái tóc hơi rối do gió, ánh nắng phản chiếu khiến anh như phủ một lớp sáng mờ. Anh ngồi xuống bên cạnh, cách cô chỉ một khoảng nhỏ, vừa đủ để gió thổi qua vẫn kịp chạm vào tay áo anh.
“Cậu uống trà sữa à?” Anh hỏi, giọng nhẹ.
“Ừ, Hạ Vy mua hộ. Cậu có muốn uống không?”
Anh mỉm cười. “Không sao. Mình không quen uống đồ ngọt.”
Cô hơi gật đầu, mắt nhìn xuống ly trà sữa, rồi lại liếc anh. Ánh nắng rọi qua vai anh, chiếu lên mặt nước. Cảnh ấy đẹp đến mức cô phải kìm lòng không lấy điện thoại ra chụp.
“Bài viết lần này cậu muốn làm chủ đề gì?” Anh hỏi, mở tài liệu.
“Mình nghĩ viết về những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống. Như là… khi ai đó mua cho mình ly trà sữa vào một ngày trời nắng, hay một lời hỏi thăm đơn giản.”
“Nghe trừu tượng nhỉ,” anh nghiêng đầu, “nhưng lại gần gũi. Cậu có khiếu quan sát đấy.”
“Không hẳn đâu, chỉ là mình thích để ý những chuyện nhỏ.”
Anh cười khẽ. “Đó là điều khiến cậu khác biệt. Nhiều người sống vội đến mức không kịp nhận ra hạnh phúc đôi khi chỉ nằm trong những điều bình thường nhất.”
Cô nhìn anh, trong thoáng chốc, ánh mắt họ chạm nhau. Giữa cái nắng vàng dịu, cô thấy rõ ánh sáng phản chiếu trong mắt anh – không phải lạnh lùng như ngày đầu gặp, mà là sự ấm áp, mềm mại.
Chiều hôm đó, họ cùng nhau bàn bạc bài viết. Anh nói ít, nhưng mỗi lần mở lời đều khiến cô chú ý. Cô viết đoạn mở đầu, anh chỉnh lại cách diễn đạt, thêm vài gợi ý về bố cục. Thỉnh thoảng, anh cầm ly trà sữa trên tay cô, xoay xoay.
“Thật ra, mình tò mò không hiểu sao nhiều người lại thích uống cái này đến thế.”
Cô bật cười. “Vì nó ngọt, và khiến người ta vui. Giống như… khi cậu làm xong việc mệt mỏi mà có một ly trà sữa chờ sẵn.”
“Cậu hay uống lắm à?”
“Cũng không nhiều. Nhưng có lần, mình buồn, Hạ Vy kéo đi uống. Mình uống một ngụm, tự nhiên thấy dễ chịu hẳn. Thế là từ đó thành thói quen.”
Anh trầm ngâm: “Vậy hôm nào buồn, cứ nhắn mình. Mình không biết pha trà sữa, nhưng biết nghe.”
Cô bất ngờ, mắt khẽ mở to. Anh nói nhẹ như gió, nhưng lại khiến lòng cô dậy sóng.
Khi họ rời hồ, trời đã ngả chiều. Mặt trời đỏ rực phía chân trời, phản chiếu trên hồ nước như bức tranh. Anh bước chậm, cô đi cạnh, im lặng. Khoảng cách giữa hai người dường như đang được rút ngắn bằng những câu nói không lời.
Trước khi rẽ lối về ký túc, cô nói: “Cảm ơn cậu hôm nay.”
“Vì gì?”
“Vì đã ngồi cùng mình cả buổi chiều. Bình thường cậu bận lắm mà.”
Anh khẽ cười. “Bận thì vẫn phải thở, mà hôm nay… ngồi với cậu cũng xem như là một cách thở dễ chịu.”
Cô không đáp, chỉ mím môi cười. Khi anh đi xa, cô vẫn còn đứng lại, nhìn bóng lưng ấy dần khuất. Mùa thu, nắng, và cả mùi trà sữa ngọt dịu – tất cả hòa vào nhau, trở thành một ký ức mơ hồ nhưng đẹp đến lạ.
Tối đó, trong phòng ký túc, Hạ Vy vừa gội đầu vừa hát, giọng cô nàng vang khắp phòng. Lâm An ngồi bên cửa sổ, viết nốt phần kết cho bài viết chiều nay. Cô viết:
“Có những người giống như ánh nắng mùa thu – không chói chang, không ồn ào, chỉ khẽ len vào lòng ta một cách tự nhiên.
Có khi ta chẳng cần lời tỏ tình, chỉ cần một buổi chiều cùng ngồi bên hồ, một ly trà sữa, và ánh nắng ấm vừa đủ để nhớ.”
Cô đọc lại, mỉm cười. Nhưng khi định tắt máy, có thông báo tin nhắn hiện lên.
Trần Minh: “Mình vừa đọc lại bản nháp. Đoạn cuối hay lắm. Cậu viết rất thật.”
Cô khẽ run tay. Anh đã đọc rồi? Nghĩa là anh nhận ra phần đó nói về chính họ sao?
Lâm An: “Cảm ơn cậu. Mình chỉ viết những gì cảm thấy.”
Trần Minh: “Thế thì cứ viết như thế. Cảm xúc thật là điều hiếm nhất.”
Anh dừng vài phút, rồi gửi thêm một dòng:
Trần Minh: “À, lần sau uống trà sữa, cho mình thử một ngụm nhé. Xem vị ‘ngọt khiến người ta vui’ là thế nào.”
Cô cười, gõ lại:
Lâm An: “Được. Nhưng mình cảnh báo trước, dễ nghiện lắm đấy.”
Trần Minh: “Nếu là nghiện cảm giác như hôm nay, mình không ngại.”
Cô im lặng, mắt dừng ở màn hình. Tin nhắn ấy không có biểu tượng cảm xúc, nhưng lại khiến tim cô nhói một cách ngọt ngào.
Ngày hôm sau, anh giữ lời. Khi tan học, anh bước đến, chìa tay ra: “Đi uống trà sữa đi. Hôm qua cậu nói sẽ cho mình thử.”
Cô bật cười. “Thật à?”
“Thật. Mình muốn biết cậu thích gì đến vậy.”
Họ đi bộ đến quán nhỏ gần cổng trường. Quán chỉ có vài chiếc bàn gỗ, mùi trà thơm nồng. Cô gọi hương vị quen thuộc – trà sữa trân châu đường đen, anh thì chọn trà đen nguyên chất.
Khi nhân viên mang đồ ra, anh nhìn ly của cô, tò mò: “Trông vui mắt nhỉ.”
“Vui miệng nữa. Cậu thử đi.”
Cô đưa ly, anh nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ. Biểu cảm anh hơi thay đổi – vừa ngạc nhiên vừa gượng cười.
“Ngọt thật. Nhưng không tệ. Có lẽ vì uống cùng người giới thiệu.”
Cô phì cười: “Cậu đúng là biết nói chuyện.”
Anh tựa nhẹ lưng vào ghế, ánh mắt dừng ở cô. “Không, mình chỉ nói thật.”
Trong giây phút ấy, ánh nắng ngoài cửa sổ lọt qua tấm rèm, rọi lên mái tóc cô, khiến những sợi tóc như phủ ánh vàng. Anh bỗng cảm thấy khó rời mắt. Còn cô, tim đập loạn, vội nhìn đi nơi khác.
“Cậu… nhìn gì thế?”
“Nhìn xem ánh nắng mùa thu có thực sự khiến người ta vui như cậu nói không.”
Cô ngẩn ra, rồi cả hai cùng bật cười.
Từ hôm đó, buổi chiều nào rảnh, họ lại ghé quán trà sữa. Có hôm cô kể chuyện ở lớp, có hôm anh kể chuyện về công ty start-up mà anh đang thực tập. Anh bảo công việc nhiều, áp lực lớn, nhưng cứ mỗi lần mệt, anh lại nhớ tới khung cảnh hồ nước hôm nọ.
Cô hỏi: “Vì sao?”
“Vì ở đó có người khiến mình thấy bình yên.”
Câu nói tưởng chừng vô tình, nhưng đủ khiến cô mất ngủ cả đêm.
Một tuần sau, lớp họ tổ chức chụp ảnh nhóm. Mọi người cười đùa náo nhiệt, chụp đủ kiểu. Khi chuẩn bị rời đi, Hạ Vy đẩy cô: “Này, đứng cạnh Trần Minh đi, cho tấm hình có cảm xúc hơn.”
“Đừng đùa nữa!”
“Thật mà! Đứng gần chút, coi như kỷ niệm.”
Cô ngại ngùng tiến lại. Anh nhìn cô, khẽ nói: “Cậu đứng đây đi, ánh sáng bên này đẹp hơn.”
Khi nhiếp ảnh gia hô “1, 2, 3”, cô cảm nhận bàn tay anh vô tình chạm nhẹ vào tay mình. Cảm giác ấm áp lan dần, khiến mọi thứ xung quanh như ngừng lại.
Bức ảnh sau đó được đăng lên diễn đàn lớp. Ai cũng khen nhóm chụp đẹp, riêng Hạ Vy bình luận: “Ánh nắng chiếu đúng hai người đó nhaaa~”
Cô đỏ mặt, định nhắn lại thì thấy một bình luận khác:
Trần Minh: “Có những ánh nắng không cần sắp đặt.”
Dưới dòng bình luận ấy, trái tim cô như có cơn sóng nhỏ dâng lên, lan ra khắp người.
Buổi tối, gió thu lùa vào phòng. Cô mở sổ, viết:
“Trà sữa ngọt, nắng vàng dịu.
Có những buổi chiều, chỉ cần ngồi cạnh người mình thích, nghe lá rơi, đã thấy đủ cho cả mùa.”
Rồi cô gập sổ lại, mỉm cười. Có lẽ, mùa thu năm ấy sẽ là mùa thu mà cô nhớ mãi – vì có anh, vì có những buổi chiều bình yên bên ly trà sữa và ánh nắng vàng rót đầy trên mặt hồ.
Và cô không biết rằng, ở phòng ký túc nam, Trần Minh cũng đang mở laptop, viết vào nhật ký điện tử của mình một dòng ngắn:
“Hôm nay, trà sữa thật ngọt. Nhưng nụ cười của cô ấy còn ngọt hơn.”