Buổi sáng hôm ấy, Lâm An thức dậy sớm hơn thường lệ. Ánh nắng len qua khung cửa, chiếu lên bức rèm mỏng, tạo thành những vệt sáng vàng nhạt trên chăn. Hạ Vy vẫn còn ngủ say, cuộn tròn trong chăn như con mèo nhỏ. Cô lặng lẽ ngồi dậy, rửa mặt, rồi rót cho mình một ly nước ấm. Không hiểu sao, hôm nay lòng cô có chút bồn chồn không rõ nguyên do.
Cô mở điện thoại, vô thức vào ứng dụng nhắn tin. Dòng trò chuyện với Trần Minh vẫn nằm ngay đầu, tin nhắn cuối cùng là tối hôm qua anh gửi:
“Ngủ sớm nhé. Mai có bài thuyết trình đó.”
Cô mỉm cười. Anh luôn cẩn thận, lúc nào cũng để ý đến người khác hơn chính mình. Cô gõ một dòng:
“Cảm ơn cậu. Cậu cũng ngủ ngon nhé.”
Rồi… lại xoá.
Thay vì gửi, cô tắt màn hình. Không hiểu sao mỗi lần nhắn cho anh, cô đều suy nghĩ quá nhiều – sợ nói dư, sợ nói thiếu, sợ khiến người ta nghĩ mình quan tâm quá mức.
Cô khẽ thở dài, tự cười với mình. “Đúng là ngốc thật.”
Sáng hôm đó, lớp họ có buổi thuyết trình nhóm. Chủ đề là “Cảm xúc trong giao tiếp hiện đại”. Nhóm của Trần Minh thuyết trình trước, anh là người kết luận cuối cùng. Giọng nói trầm, dứt khoát, nhưng không lạnh – vừa đủ để người nghe chú ý, vừa đủ để cô phải ngước nhìn.
Cô ngồi hàng thứ ba, mắt dõi theo từng cử chỉ của anh. Khi anh nhìn xuống khán phòng, ánh mắt thoáng chạm vào cô. Cô giật mình, tim lỡ một nhịp, rồi vội nhìn xuống vở ghi chép, giả vờ viết.
Hạ Vy ngồi cạnh huých nhẹ: “Này, đừng giả vờ nữa, tớ thấy rõ luôn đấy nha.”
Cô đỏ mặt: “Nói linh tinh gì vậy!”
“Thì nhìn cách cậu dán mắt vào cậu ấy là biết liền.”
“Không có.”
“Ừ, không có mà mặt đỏ như cà chua thế kia.”
Cô trừng bạn, rồi cả hai bật cười khẽ. Tiếng cười nhỏ thôi, nhưng cũng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Giờ giải lao, cô đang gom lại giấy tờ thì Trần Minh bước đến. “Cậu làm bài tốt lắm,” anh nói, giọng chân thành.
“Ơ, cảm ơn. Nhưng… bài của cậu mới hay. Cách cậu tổng kết khiến mọi người chú ý lắm.”
Anh nhún vai: “Mình chỉ cố gắng làm cho nhóm thôi. À, chiều nay cậu có rảnh không?”
“Chiều à?” Cô khựng lại, tim đập nhanh hơn một nhịp. “Hình như có tiết tự học. Sao vậy?”
“Mình muốn mời cậu đi cà phê. Có chuyện muốn hỏi về bài viết tuần tới.”
Cô gật đầu, cố giữ giọng bình tĩnh. “Được, sau giờ học nhé.”
Anh cười nhẹ, rồi quay đi. Khi bóng lưng anh khuất sau hành lang, Hạ Vy lập tức ghé tai cô thì thầm: “Thấy chưa, cậu ta mời riêng luôn đó nhaaa.”
“Không phải như cậu nghĩ đâu.”
“Thôi đi cô nương, mắt người ngoài sáng lắm đó.”
Cô chỉ biết cười, nhưng trong lòng, trái tim như đang reo lên khe khẽ.
Quán cà phê buổi chiều nằm ở góc phố nhỏ, nơi ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa kính, phản chiếu lên ly cà phê màu nâu sẫm. Họ chọn bàn cạnh cửa sổ, cách xa đám sinh viên ồn ào ở phía trong.
Anh nói vài chuyện về bài viết, hỏi cô về phần cảm xúc – nhưng càng nói, giọng anh càng chậm, như không tập trung. Cuối cùng, anh ngừng lại, nhìn cô:
“Lâm An, mình hỏi thật nhé. Cậu có bao giờ thấy… sợ nói ra điều mình nghĩ không?”
Cô hơi ngạc nhiên. “Ý cậu là sao?”
“Ví dụ như… có chuyện gì đó, cậu muốn nói, nhưng lại sợ người ta hiểu lầm. Sợ khi nói ra, mọi thứ sẽ không còn như trước.”
Cô im lặng. Câu hỏi ấy như chạm đúng vào những suy nghĩ cô vẫn giấu.
“Mình… có,” cô nói khẽ. “Có những điều chỉ dám viết ra, chứ không dám gửi đi.”
Anh khẽ gật, ánh mắt dừng nơi ly cà phê đang vơi dần. “Giống mình.”
Không ai nói thêm gì. Không khí lặng đi, chỉ còn tiếng nhạc jazz nhẹ vang lên từ góc quán.
Sau cùng, anh mỉm cười, nói nhỏ: “Nếu có điều gì chưa dám nói, thì cứ viết ra. Biết đâu, một ngày nào đó, cậu sẽ đủ can đảm để gửi nó đi.”
Cô gật đầu, nhưng trong lòng dấy lên cảm xúc khó tả. Câu nói ấy, cô không biết là anh nói cho cô nghe, hay là cho chính anh.
Tối đó, khi về ký túc, cô mở điện thoại, mở khung chat của anh. Con trỏ nhấp nháy trong ô nhập văn bản, như thúc giục.
Cô gõ:
“Trần Minh à, mình nghĩ… có những điều không cần lý do mới thấy quý. Giống như khi gặp cậu, mình không hiểu vì sao lại muốn nói chuyện, muốn gặp, chỉ là thấy vui.”
Cô đọc lại. Rồi xóa. Viết lại:
“Cảm ơn cậu hôm nay. Nói chuyện với cậu, mình thấy dễ chịu lắm.”
Lại xóa tiếp. Cô đặt điện thoại xuống, tựa đầu vào gối, khẽ cười cay đắng. “Rốt cuộc là mình sợ điều gì nhỉ?”
Cô không biết, chỉ thấy trong ngực dồn nén thứ gì đó, như muốn bật ra mà không thể.
Tin nhắn ấy, cô gõ đi gõ lại nhiều lần. Cuối cùng, cô chỉ viết một dòng ngắn:
“Cậu về đến phòng chưa?”
Rồi lại không gửi.
Điện thoại nằm im lìm trên bàn. Bên ngoài, gió thu khẽ thổi, làm rèm cửa bay nhẹ. Trong căn phòng tối, ánh sáng màn hình le lói như trái tim cô – sáng đó, nhưng chưa dám tỏa rực.
Ngày hôm sau, họ vẫn gặp nhau như bình thường. Anh vẫn cười, vẫn nói, vẫn quan tâm như mọi khi. Nhưng giữa hai người, dường như có một khoảng lặng rất mảnh, chỉ những ai tinh ý mới nhận ra.
Trong giờ nghỉ, anh hỏi cô: “Tối qua cậu thức khuya à? Mắt hơi thâm.”
“Ờ, có chút thôi. Mình viết bài.”
“Bài nào?”
“Chỉ là mấy dòng linh tinh thôi. Viết cho nhẹ lòng.”
Anh nhìn cô, ánh mắt có chút dò hỏi. “Linh tinh… mà cậu viết suốt đêm?”
Cô cười nhẹ, không đáp. Anh cũng không hỏi thêm.
Buổi chiều, trời bất ngờ đổ mưa. Cơn mưa đầu thu lạnh và dai dẳng. Cô không mang dù, đành đứng nép dưới mái hiên trước thư viện.
Mưa rơi lộp bộp, ướt cả lối đi. Cô co ro, định chờ tạnh thì bất ngờ nghe giọng quen thuộc:
“Không mang dù à?”
Cô ngẩng lên. Là Trần Minh. Anh cầm cây dù màu đen, áo khoác dính vài hạt mưa, vai áo ướt sũng.
“Cậu đến đây làm gì?”
“Thấy mưa to quá nên đi tìm. Mình đoán cậu vẫn còn trong thư viện.”
“Cậu… đoán đúng thật.”
Anh bật dù, đưa ra trước mặt cô. “Đi thôi, để muộn sẽ lạnh.”
Cô gật đầu, nép sát lại. Dưới chiếc dù nhỏ, khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet. Tiếng mưa rơi xung quanh nghe như một bản nhạc trầm buồn.
Trần Minh bước chậm, cố nghiêng dù về phía cô. Mái tóc anh ướt, vài sợi bết lại trên trán. Cô lén nhìn, rồi vội quay đi. Tim đập nhanh, lòng bàn tay nóng ran.
“Lần sau nhớ mang dù,” anh nói nhỏ.
“Ừ… còn cậu, ướt hết rồi.”
“Không sao. Cậu không lạnh là được.”
Câu nói đơn giản, nhưng khiến cô im lặng suốt đoạn đường.
Khi về đến ký túc, cô vẫn còn ngẩn ngơ. Mưa đã ngừng, nhưng trong lòng cô lại có cơn mưa khác – ấm áp và rối bời.
Cô ngồi xuống bàn, mở điện thoại. Tin nhắn chưa gửi đêm qua vẫn còn đó, lặng lẽ nằm ở khung soạn thảo. Cô đọc lại, do dự.
Rồi, như có điều gì thôi thúc, cô thêm một dòng mới:
“Cậu biết không, hôm nay khi đi dưới mưa cùng cậu, mình đã ước con đường dài thêm một chút.”
Ngón tay cô dừng lại trên nút gửi. Trái tim đập nhanh đến mức cô nghe rõ từng nhịp.
Ba giây. Năm giây. Mười giây.
Rồi cô… thoát ra. Tin nhắn vẫn chưa được gửi.
Đêm xuống, cô nằm im, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, dịu nhẹ. Trong bóng tối, điện thoại rung khẽ. Là tin nhắn từ Trần Minh:
“Lần sau mưa, đừng đợi một mình nhé.”
Cô nhìn dòng chữ ấy, môi khẽ cong thành nụ cười. Không biết vì sao, cô cảm thấy tim mình vừa được ai đó chạm thật khẽ – không mạnh, nhưng đủ khiến lòng ấm áp.
Cô mở khung chat, nhìn tin nhắn chưa gửi. Một lần nữa, cô định bấm nút gửi, nhưng rồi lại thôi.
Cô đặt điện thoại xuống, tự nhủ: “Chưa phải lúc.”
Nhưng ở đâu đó trong sâu thẳm, cô biết – chỉ cần một ngày nào đó, anh quay lại và nói rằng anh cũng có một tin nhắn chưa gửi, có lẽ mọi chuyện sẽ khác.
Còn bây giờ, cô sẽ giữ nó lại – như giữ một bí mật nhỏ giữa lòng mùa thu.