mãi mãi là em

Chương 5: Mưa rơi trong sân trường


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm ấy, trời u ám từ sáng sớm, những đám mây xám kéo dài trên bầu trời. Lâm An vừa bước chân vào khuôn viên trường thì những hạt mưa đầu mùa rơi lất phất, lẫn trong gió. Mùi đất ẩm, mùi lá ướt khiến cô hít một hơi thật sâu, như muốn lưu giữ khoảnh khắc đầu thu này vào trí nhớ.

Cô nhanh chóng chạy vào giảng đường để tránh mưa. Bước chân dồn dập trên lối đi lát gạch, nhưng lòng lại bình yên một cách lạ thường. Có lẽ, mùa mưa khiến mọi thứ trở nên chậm lại, đủ để cô kịp nhận ra những điều xung quanh mình – lá cây rung rinh, tiếng cười của vài sinh viên chạy ngang, tiếng mưa rơi trên mái tôn kẽo kẹt.

Vừa vào lớp, cô thấy anh đang đứng cạnh cửa sổ, ánh mắt dõi ra sân trường, nơi mưa rơi thành từng lớp mỏng. Trần Minh mặc áo khoác dày, tóc hơi ướt một chút vì mưa, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy. Cô lặng lẽ ngồi xuống bàn cuối, trái tim khẽ đập nhanh khi thấy anh xoay đầu nhìn về phía mình.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng khẽ, như vừa trầm lại vì cảm giác mưa rơi ngoài trời.

“Chào cậu,” cô đáp, cố gắng giữ giọng bình thường, dù lòng rối bời.

Tiết học hôm nay bắt đầu muộn vì mưa. Giảng viên chỉ còn lại vài sinh viên, lớp yên ắng đến lạ. Cô lấy cuốn sổ ra, nhưng mắt lại liên tục hướng về phía anh. Mưa rơi qua cửa kính, ánh sáng nhạt chiếu vào mặt anh, tạo ra một khung cảnh như trong tranh.

Anh quay sang, nhấc ly nước nóng mà hôm trước cô đưa cho anh: “Cậu mang theo đồ uống ấm hả?”

“Ờ… à, mình thấy trời mưa nên mang một chút trà thảo mộc.” Cô cố bình tĩnh, nhưng tim vẫn đập rộn ràng.

Anh cười khẽ, giọng nói đủ nhỏ để chỉ cô nghe: “Thật biết cách chăm sóc bản thân.”

Cô đỏ mặt, cúi xuống viết vài dòng trong sổ. Nhưng trong lòng, hình ảnh anh vẫn hiện rõ, như ánh sáng nhạt xuyên qua mưa, len lỏi vào từng góc ký ức của cô.

Giữa tiết học, mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Âm thanh lộp bộp trên mái tôn khiến lớp học thêm tĩnh lặng. Trần Minh bất ngờ đứng lên, đi về phía cửa sổ, giọng khẽ:

“Ngó ra ngoài kìa… mưa rơi thật đẹp.”

Cô ngẩng đầu, nhìn qua kính. Nước mưa trượt dài trên kính, biến mọi thứ ngoài sân thành một bức tranh mờ ảo. Lá cây rung rinh trong gió, nước đọng trên bậc thềm, những sinh viên chạy vội qua sân.

“Đẹp thật,” cô thốt lên, mắt dõi theo từng giọt rơi.

Anh quay sang, ánh mắt dịu dàng: “Mình thích mưa. Nó làm mọi thứ chậm lại, để người ta nhận ra mình đang ở đâu, đang nghĩ gì.”

Cô ngạc nhiên, giọng khẽ: “Mưa cũng khiến người ta cô đơn hơn…”

Anh nhìn cô, trầm ngâm: “Đúng. Nhưng đôi khi cô đơn cũng đẹp, khi biết có ai đó nghĩ về mình.”

Cô đỏ mặt, cúi xuống viết tiếp. Tim cô vừa ấm áp, vừa xao xuyến.

Tiết học kết thúc, nhưng trời vẫn mưa tầm tã. Cô bước ra sân, giày ướt, áo khoác cũng thấm vài hạt. Không biết từ bao giờ, anh đã đi bên cạnh, dù khoảng cách chưa đến nửa mét.

“Cậu không mang dù à?” Anh hỏi, giọng dịu dàng.

“Quên mất… nghĩ sẽ nhanh về phòng thôi.”

Anh thở dài nhẹ, rồi mở dù, bước lại gần: “Thế thì đi chung một cái, tránh ướt hết.”

Cô im lặng, chỉ mỉm cười. Khi đứng dưới cùng một chiếc dù, cô cảm nhận khoảng cách gần đến mức trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh hơi nghiêng dù, mái tóc chạm vào vai cô, mùi áo khoác pha chút mùi đất ẩm khiến cô ngây người.

Họ đi qua sân trường, mưa rơi ào ạt trên mặt đất, từng vệt nước in bóng chân họ. Tiếng bước chân hòa lẫn tiếng mưa, tạo nên nhịp điệu riêng, khiến cô quên đi mọi thứ xung quanh.

“Cậu… lạnh không?” Anh hỏi, giọng dịu, mắt nhìn cô.

“Không… chỉ hơi ướt một chút thôi.” Cô cố giữ giọng điềm tĩnh, nhưng lòng lại rối như tơ.

Anh lặng im, chỉ bước chậm. Không khí giữa họ lặng yên, nhưng chứa đầy cảm xúc chưa được bộc lộ. Mưa rơi trong sân trường, phủ lên mọi thứ một lớp màn mờ, khiến mọi cử chỉ, ánh mắt trở nên nhạy cảm và quan trọng hơn bao giờ hết.

Khi đến trước cửa ký túc xá, anh dừng lại, đưa dù ra: “Cậu vào trước đi, trời vẫn mưa ngoài kia.”

“Cậu cũng vào đi, kẻo ướt hết.”

Anh chỉ mỉm cười, rồi rẽ đi hướng khác, chiếc dù vẫn giữ hình bóng cô phía sau. Cô nhìn anh khuất dần, lòng vừa trống rỗng, vừa ấm áp.

Tối hôm đó, cô ngồi bên bàn học, ánh đèn vàng dịu hắt lên sổ tay. Cô mở khung chat, nhìn tin nhắn chưa gửi hôm qua. Ngón tay run nhẹ khi nghĩ về lời muốn nói với anh:

“Cậu biết không, hôm nay mưa… và mình đã thấy tim mình rung động một cách lạ thường.”

Cô nhấn gửi, nhưng rồi lại xóa. Lý do chỉ đơn giản: sợ, và sợ nữa. Cô đặt điện thoại xuống, ngồi im lặng nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Nhưng lần này, trái tim cô khác. Nó không còn bồn chồn, mà như được xoa dịu, biết rằng khoảng cách ấy có thể từng bước xóa nhòa.

Ngày hôm sau, trời nắng trở lại, nhưng cô vẫn nhớ buổi chiều mưa hôm qua. Hình ảnh anh bước cạnh dưới dù, mái tóc ướt và ánh mắt dịu dàng – tất cả như khắc sâu vào ký ức.

Trong lớp, khi anh bước vào, cô thấy lòng mình nhói một nhịp. Anh cười khẽ, không nói gì. Chỉ vậy thôi, cũng đủ khiến cô mỉm cười.

Cô tự nhủ: “Có lẽ, mưa hôm qua là một khởi đầu. Không ồn ào, không náo nhiệt, chỉ là những giọt mưa lặng lẽ kết nối hai tâm hồn.”

Và từ hôm ấy, mỗi khi trời mưa, cô đều mong mình sẽ gặp lại anh dưới những giọt mưa lặng lẽ, để cảm nhận ánh mắt ấy, hơi thở ấy, và nhịp tim ấy – tất cả đều rất thật, rất gần, dù chưa từng nói thành lời.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×